" chúng ta vận động cho thức ăn tiêu hóa nhanh chóng". Anh mặc kệ cô phản kháng, tay vẫn thành thục cởi sạch đồ cô ra.
" Từ, em vừa xuất viện, sức khỏe chưa hồi phục, không thể..".
" chẳng phải em nói đã khỏe mạnh, Phùng Hiên cũng nói không có vấn đề". Câu nói của anh khiến cô cứng họng, đúng là cái miệng hại thân.
Kết quả đêm đó cô bị anh ăn sạch sẽ đến trời sáng mới chịu dừng lại, cô cũng chả còn sức lực, để anh ôm vào phòng tắm, cứ như vậy ngủ ngon lành, anh có ôm cô đem quăn ra đường, có lẽ cô cũng không hay biết, và cô cũng không nhận ra, cô bị anh nuông chiều đến quên luôn việc phòng thủ của bản thân, bởi cô tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cho cô.
Cô chính là cả đời luôn ỷ lại, dựa dẫm vào anh,
~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~
Mộc Nghiêm Từ dậy rất sớm, nhưng vẫn nằm im ôm con mèo nhỏ vào lòng, khóe môi không tự chủ nhếch lên tạo một đường công hoàn mỹ, gương mặt bây giờ đều tràn ngập hạnh phúc.
" Y Bối, cả đời này, em đừng hòng nghĩ đến việc rời xa anh, nếu em dám anh nhất định lấy xích khóa chặt em lại một chỗ với anh, nếu em không tự nguyện vậy anh sẽ ép buộc, em mãi mãi chỉ được ở một chỗ với anh". Mộc Nghiêm Từ cúi người nói thầm vào tay cô.
Cô cảm giác như bị làm phiền, liền đưa tay đẩy ra, liền bị cắn một cái vào tay, khiến cô tỉnh ngủ.
" Mộc Nghiêm Từ, anh dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-sung-ai-the-lao-dai-xin-kiem-che/748034/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.