Anh đi đến ngồi trên giường bên cạnh cô, hai người Im lặng không lên tiếng, đến khi cánh cửa một lần nữa mở ra.
" ông chủ".
" đưa đây, cô ra ngoài trước đi". Mộc Nghiêm Từ nhận lấy thức ăn từ Mạc Nhi Nhi.
" Y Bối, tôi giúp em ăn". Anh múc một muống thức ăn đưa đến trước miệng cô.
Hà Y Bối nhìn anh lắc đầu, mệt mỏi lên tiếng.
" tôi không muốn ăn, Mộc Nghiêm Từ, xin anh, đừng đối với tôi như vậy có được không". Khuôn mặt trắng mịn của cô bây giờ điều bị nước mắt làm ướt.
" Mộc Nghiêm Từ, Thiếu Minh Kiệt chưa từng yêu tôi, tôi đối với anh ta một chút để tâm cũng không có, anh lấy tôi ra trả thù anh ta chẳng có tác dụng gì đối với anh ta cả". cô mất tích lâu như vậy, cũng không thấy hắn cho người đi tìm, cô tự cười bản thân mình, có lẽ hắn ta nghĩ cô chết rồi cũng nên.
" nếu tôi nói không phải để trả thù thì sao". Mộc Nghiêm Từ nghiêm túc nhìn cô.
Lúc đầu là trả thù, nhưng có điều người động tâm lại là anh.
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, tránh sang một bên rồi lấy chăn kéo qua đầu, cô không muốn mình phải đau khổ nữa.
Anh thấy cô như vậy cũng không tức giận, đem cô kéo từ trong chăn ra, thuận thế kéo cô đặt lên đùi mình.
" Ngoan ăn một chút, như vậy mới có sức vận động". anh mặt không biến sắc nói.
" Mộc Nghiêm Từ, tôi không thích đùa giỡn". cô có chút tức giận với anh.
Lần này Mộc Nghiêm Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-sung-ai-the-lao-dai-xin-kiem-che/255658/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.