Chương trước
Chương sau
Nói xong!
Trương Thiên Nhất khấu đầu một trận với mặt đất.
Bộ dạng kia giống như nếu Lâm Thiệu Huy không đáp ứng thì cả một đời này ông ta cũng sẽ không cam tâm đứng dậy được.
Mà giây phút này.
Tất cả mọi người đều cảm giác như buồng tim của mình bị xáo trộn.
Quá chấn động.
Một vì thần y uy chấn Nam Lộc mấy chục năm hiện tại quỳ xuống bái sư thần y Lâm của Nam Giang, sùng bái như thần tượng, chuyện này làm sao có thể không làm mọi người ngạc nhiên.
Bái sư?
Giây phút này, Diệp Ngôn nhìn Trương Thiên Nhất quỳ trên mặt đất bái sư, cả người anh ta hoàn toàn đờ ra.
Đây chính là Thầy của mình.
Thần y Trương Thiên Nhất uy chấn Nam Lộc mấy chục năm!
Hiện tại ông vậy mà bái sư với họ Lâm này?
Chuyện này... làm sao có thể. Diệp Ngôn ngơ ngác.
Còn những người qua đường cùng người bệnh, ai ai cũng choáng váng.
Mỗi người chấn động một kiểu.
Bọn họ căn bản không có cách nào tưởng tượng nổi thần y uy chấn Nam Lộc mấy chục năm bây giờ lại quỳ xuống đất bái sư, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm oanh động toàn bộ tỉnh Nam Lộc.
Hừ hừ hừ!
Giờ phút này, từng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Rất nhiều người giống như căn bản là không có cách nào hiểu được ma lực của tên này rốt cuộc lớn đến mức nào là để cho thần y Trương Thiên Nhất sùng bái đến mức như thế.
Mà giây phút này!
Lâm Thiệu Huy căn bản không thèm để ý đến ánh mắt chấn động của mọi người xung quanh, anh nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Nhất đang quỳ gối trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm: "Tôi rất muốn biết ông phát hiện ra dược thiện của tôi như thế nào?"
Dược thiện!
Đây là dược thiện gần đây nhất anh chế tác cho người nhà họ Bạch.
Bình thường người khác sẽ không có khả năng phát hiện ra mới đúng.
Mà Trương Thiên Nhất trước mặt này lại một câu nói toạc ra chuyện dược thiện của mình, nhãn lực này làm cho Lâm Thiệu Huy có chút ngạc nhiên.
Nghe thấy anh hỏi như thế.
Vẻ sùng bái trên mặt Trương Thiên Nhất càng nồng đậm, cúi đầu nói: "Sáng hôm nay, tôi gặp ngài Bạch Tuấn Sơn trong công viên, lão phu phát hiện ngài Bạch Tuấn Sơn mặc dù đã qua tuổi năm mươi nhưng cả người khí huyết tràn đầy, thậm chí đạt đến cấp độ luyện cốt rèn gân, hơn nữa còn có dấu hiệu trẻ lại!" "Sau lão phu hỏi thăm mới biết tất cả đều là công của dược thiện do thần y Lâm chế tác!"
Cái gì!
Giờ phút này sau khi nghe Trương Thiên Nhất nói xong, tất cả mọi người đều không tin được vào tai mình.
Luyện cốt rèn gân! Trẻ lại không già!
Chuyện này... Làm sao có thể.
Diệp Ngôn bên cạnh cùng với tất cả những người qua đường ai cũng ngơ ngác, bọn họ căn bản nghĩ mãi không ra trên thế giới rốt cuộc có dược thiện gì có thể có hiệu quả ngược lại với tự nhiên như thế.
Chuyện này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ là bọn họ!
Giờ phút này ngay cả Trương Thiên Nhất sau khi hồi tưởng lại khí tức của dược thiện xong, trên mặt cũng đều là vẻ sùng bái: "Bát Bảo Đoán Cân!" "Tử Cực Huyền Dương!" "Cửu Hương Quy Âm!" "Lục Trọng Phong Huyệt!" "Trên thế giới này có lẽ chỉ có ngài mới có thể chế biến ra dược thiện thần kỳ như thế! Lão phu hôm nay mặt dày khẩn cầu tiên sinh nhận tôi làm đồ đệ!”
Nói xong!
Trong tầm mắt chất động của tất cả người xung quanh, Trương Thiên Nhất lại một lần nữa phủ phục khẩu đầu với Lâm Thiệu Huy, khiêm nhường mà cuồng nhiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.