Chương trước
Chương sau
Giống như tất cả mọi người đều biết, ung thư là một loại bệnh rất khó chẩn đoán chính xác, thậm chí rất nhiều người mắc ung thư thường xuyên kiểm tra thân thể, dưới sự chần đoán của vô số máy móc chữa bệnh tinh vi cũng không phát hiện ra.
Mà một khi phát hiện ra thì đã là giai đoạn cuối.
Nhưng Lâm Thiệu Huy chi cần lướt qua đã ngay lập tức chẩn đoán chính xác đối phương đã ung thư giai đoạn cuối?
Chuyện này đúng là nói đùa.
Nghe nói là như thế!
Người bệnh kia trong nháy mắt tức nổ phổi.
Cả người anh ta nhảy dựng từ trên ghế lên, hét vào mặt Lâm Thiệu Huy: "Tên Thiệu Huy này, cậu có ý gi? Sao tôi lại ung thư giai đoạn cuối roi? Tôi nói cho cậu biết, ông đây trước kia ăn com có thể ăn cà một con trâu, sáng sớm chạy bộ có thể chay hai mươi ki-lô-mét!" "Tôi khỏe mạnh như thể chỉ là dạ dày có chút vấn để mà thôi! Cậu vậy mà nói tôi ung thư dạ dày giai đoạn cuối!" "Đổ lang băm! Cậu chính là một tên lang băm, tên lừa đảo!"
Người bệnh này cực kỳ tức giận, giống như muốn chỉ thằng mũi Lâm Thiệu Huy mà mắng.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong.
Sau khi Diệp Ngôn mặt mũi tràn đầy vẻ mia mai nhìn thoáng qua Lâm Thiệu Huy, tiếp tục cười nói: “Mọi người biết tên Thiệu Huy này này còn viết gì không?" "Cậu ta viết người mắc bệnh này có thời gian tử vong nhanh thì một tiếng, chậm thì một ngày! Đơn thuốc... là không cứu!"
Oanh!
Một câu này của Diệp Ngôn làm cho nơi này hoàn toàn bùng nổ.
Hầu như tất cả mọi người không ngờ Lâm Thiệu Huy vậy mà lại dự đoán cả thời gian từ vong của người bệnh thứ mười! Một tiếng?
Một ngày?
Ánh mắt mỗi người đồng loạt nhìn về người bệnh thử mười.
Nhìn đối phương bộ dạng vẫn tinh thần sáng láng, dán người khôi ngô, cơ thể có lực, gần như tất cả mọi người căn bản đều không tin người đang cường tráng như thế sẽ tử vong... trong hôm nay!
Đây đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người bệnh và người qua đường xung quanh đều ổn ào. "Trời a, có chuyện gì xảy ra với Thần y Lâm vậy? Chín người bệnh trước cậu ta đều nhìn đúng, duy chỉ có ca bệnh cuối này, cũng quá đáng quá đi!" “Đúng vậy, ung thư dạ dày là một trong những bệnh nghiêm trọng, không đi bệnh viện làm kiểm tra chẩn đoán cần thận mà cậu ta đã chuẩn đoán, quả qua loa rồi!" "Hừ! Đây quả thực là trù người chết sớm! Người bệnh kia trẻ tuổi cường tráng như thế, làm sao có thể là người sắp chết!"
Giây phút này chất vấn với Lâm Thiệu Huy của rất nhiều người đi đường xung quanh và người bệnh một lần nữa bộc phát ra.
Dù sao!
Người bệnh cuối cùng này Lâm Thiệu Huy chán bệnh quá mức rồi.
Nhìn mọi người xung quanh ai cũng ổn ào bàn tán. Diệp Ngôn lập tức liên muốn mở miệng mia mai Lâm Thiệu Huy.
Thế như đúng lúc này! "Diệp Ngôn!!!"
Một giọng nói tang thương truyền đến từ trong đám người.
Mọi người đúng lúc nhìn thấy một ông già mặc áo gai, từ từ dậm chân đi tới.
Diệp Ngôn?
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ, bọn họ đều biết, Diệp Ngôn chính là đệ từ cuối cùng của thần y Trưong Thiên Nhất, ai cũng không ngờ ông già áo gai này thế mà gan to bằng trời, dám gọi thằng nhũ danh của Diệp Ngôn.
Nhưng mà đúng lúc một số người muốn quát bảo ông lão này im lặng di. Diệp Ngôn lại giống như thấy được cứu tinh của mình, vui vẻ vô cùng "Thấy, thầy cuối cùng cũng đến rồi!"
Cái gì!
Thầy?
Nghe Diệp Ngôn nói câu này, lại nhìn về phía ông lão mặc áo gai bộ dạng đẩy tang thương hơn tám mươi tuổi kia, trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một cái tên – thần y Trương Thiên Nhất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.