Chương trước
Chương sau
Bốp bốp bốp!
Theo tiếng vỗ tay vang vọng, lập tức từ cửa tòa nhà lại truyền đến âm thanh tiếp khách: “Chủ tịch tập đoàn Hoa Linh Lan - Chu Linh Lan, đến!". "Chủ tịch tập đoàn Gia Chân - Tống Gia, đến!"
Một tràng rồi một tràng âm thanh vang tới.
Sau khi nghe tên những nhân vật sắp bước vào, mặt của tất cả Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Bạch Lạc càng trắng bệch hơn.
Bởi những người này nắm giữ hầu như tất cả nguyên liệu cung ứng của cả thành phố Nam Giang và các thành phố kế bên.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, từng người từng người lộp cộp từ cửa đi đến.
Nhìn thấy sắc mặt chẳng tốt đẹp gì của mấy nhà cung ứng này, cho dù là Bạch Tổ Y, Bạch Tuấn Sơn hay tất cả các Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc, sắc mặt ai nấy cũng trắng như tờ. “Được rồi! Mọi người có thể dâng quà lên rồi!"
Cao Trí Long cười lạnh.
Theo lời ông nói, lập tức một nhà cung ứng đi bộ đến: “Chủ tịch Bạch Tổ Y, thật xin lỗi, hợp tác giữa chúng ta nên chấm dứt thôi!” "Chủ tịch Bạch Tổ Y, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ ngừng cung cấp tất cả nguyên liệu cho Bạch Lạc!"
Từng âm thanh không ngừng vang lên. Không có chút ngoại lệ nào!
Tất cả mọi người đồng loạt chấm dứt hợp tác.
Trong nháy mắt, theo từng câu nói của những nhà cung cấp nguyên liệu. Con đường cung cấp nguyên vật liệu của tập đoàn Bạch Lạc hoàn toàn bị cắt đứt!
Toàn bộ khung cảnh này khiến sắc mặt của tất cả những người trong tập đoàn Bạch Lạc xám xịt như tro tàn.
Nhất là ánh mắt của nhóm Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc khi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, sự phần nộ càng ngày càng nồng đậm.
Ban nãy thắng chó này còn to miệng nói tập đoàn chuẩn bị nghênh đón sự khởi đầu tốt đẹp.
Giờ thì ngược lại!
Đó không thấy đâu, vừa mở cửa đã thấy tương lại tăm tối!
Dường như có thể tuyên bố Bạch Lạc xong đời rồi!
Mà ngay lúc này, Lâm Thiệu Huy cứ như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của đám Lãnh đạo cấp cao. Anh đảo mắt một vòng, nhìn qua từng nhà cung ứng một, tươi cười nơi khóe miệng càng nồng đậm hơn. "Được thôi! Tôi thay mặt chủ tịch Bạch Tố Y, chấp thuận tất cả!" "Cần giải ước thì giải ước hết! Chấm dứt hợp tác, chấm dứt hợp tác vĩnh viễn!"
Cái gì!
Câu này khiến tất cả mọi người ngây ngốc!
Chấp thuận rồi?
Phải biết rằng nếu là bình thường thì chỉ cần bên nào đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Thánh rồi mà chấp thuận chấm dứt hợp tác trước thì bên đấy sẽ phải chịu một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất rất lớn!
Nhưng mọi người không ai ngờ rằng Lâm Thiệu Huy chẳng thèm để ý đến khoản tiền vi phạm hợp đồng tí nào cả, cứ thế mà chấp thuận luôn.
Điều này...
Uỳnh!
Tất cả nhóm Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc tức muốn nổ phổi.
Thằng phá của này nữa!
Phải biết rằng một câu này của Lâm Thiệu Huy đã làm bay cả mấy chục triệu đô tiền vi phạm hợp đồng, lời chẳng thấy đâu, chỉ thấy lỗ. Sao họ không tức giận cho được! Ngược lại, Cao Trí Long và đám người kia cũng ngây người một lúc.
Lúc sau họ mới phản ứng lại. Tất cả cười ầm lên. "Ha ha ha... được! Ngài Lâm vẫn sảng khoái như vậy, nếu quyết vậy rồi thì ký tên thôi! Xem ra khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà chúng tôi chuẩn bị không cần dùng đến rồi!" "Ha ha ha... ngầu đấy! Lần đầu ông đây thấy người hào phóng như vậy! Lâm Thiệu Huy, cậu đúng là nhân tài đấy, ha ha ha, Bạch Lạc chắc chắn bị cậu chơi một vố uất tới chết rồi!”
Giờ phút này, ánh mắt của cha con Cao Trí Long và Cao Thánh Viễn cứ như đang nhìn một thắng đần vậy, nụ cười càng lạnh lẽo hơn.
Nhìn đến nước này rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y cũng sắp khóc tới nơi rồi.
Hiển nhiên cô không ngờ chồng của mình lại ngu xuẩn như vậy, rõ ràng có thể lấy tiền vi phạm hợp đồng của họ, vậy mà bây giờ trơ mắt nhìn tiền bay theo gió!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.