Nhưng mà!
Cái này còn chưa hết!
Vù vù!
Giờ phút này, dưới ánh mắt rung động của nhóm người Cao Thánh Viễn.
Năm sẹo dẫn đầu Chó Điên và trọn vẹn trăm người tinh nhuệ nhất ở khu Bắc đi đều mà tới.
Bich bich!
Năm Sẹo dẫn đầu đồng loạt vải chào Lâm Thiệu
Huy:
“Ngài Lâm!"
"Ngài Lâm!"
Yên lặng!
Tiếng động đều tăm tắp kia vang vọng đấy cung kinh dâng lên một cách đinh tai nhức óc, mà một khuvực bên này dường như là vô tận yên tĩnh,
Cao Thánh Viễn, chó săn trẻ tuổi mấy nam nữ bên kia hoàn toàn không dảm tin vào mắt mình.
Củi đầu?
Gửi lời chào?
Nhất là bá chủ khu Bắc như Năm Seo, còn dẫn theo Chó Điên và thủ hạ tinh nhuệ, cái này con mẹ nó... sao có thể.
"Ngài Lâm? Không... không đúng! Anh ta chỉ là con rể của tập đoàn Bach Kỳ mà thôi! Tại sao có tư cách để anh Năm Sẹo đây tới chào hỏi, thậm chí là củi đấu?"
Giờ phút này Cao Thánh Viễn giống như gặp quỷ, trên mặt tràn ngập sợ hãi và từ chối chấp nhận.
Với anh ta mà nói, một cành trước mặt này vốn dĩ anh ta không thể nào hiểu được.
Đâu chỉ một minh anh ta!
Mà nhóm người chó săn nhỏ bên cạnh cũng sợ tới mức tè ra quấn.
"Trời... trời ạ, cái tên điên này vậy mà biết anh
Năm sẹo sao?"
"Không thể nào! Anh Năm Sẹo không phải bá chủ khu Bắc sao? Tên điên này có thân phân gì để anhNăm Sẹo củi đầu chào cơ chứ?"
Rúng động!
Đối với anh ta mà nói một màn này cứ như năm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763868/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.