Blood sao?
Tóm lại!
Chỉ cần không phải đồ ngốc thì tuyệt đối không tiếp tục rơi vào cái vũng nước đục này nữa, ngoại trừ khi là... Muốn chết! "Tôi sẽ không rời đi!”
Cái gì!
Đúng lúc này, Lâm Thiệu Huy nói một câu như vậy, cho dù là nhóm người Cao Thánh Viễn hay là chó săn trẻ tuổi, bà mù bà, Huân Nhi đều ngây ngẩn cả người.
Sau đó khuôn mặt nhỏ của Huân Nhi lập tức thay đổi. "Anh trai à, anh đang nói gì vậy! Đi nhanh lên! Chuyện này không liên quan gì tới anh, em không muốn anh xen vào chuyện này nữa!"
Huân Nhi nói xong thì bàn tay nhỏ của cô ấy lập tức muốn đẩy Lâm Thiệu Huy ra, để anh nhanh chóng rời đi.
Chỉ là thân hình Lâm Thiệu Huy vững như núi
Thái Sơn, cho dù Huân Nhi dùng hết sức lực cũng không có cách nào đá động tới Lâm Thiệu Huy.
Áp lực!
Giờ phút này bầu không khí bị đè nén và ngột ngạt rất lớn.
Tất cả mọi người có thể cảm nhận rõ ràng, nụ cười trên mặt Cao Thánh Viễn đã dần biến mất, một luồng khí lạnh âm tản ra từ trên người anh ta. "Lâm Thiệu Huy, đừng có cho mặt mũi rồi mà không "Sở dĩ tôi buông tha anh cũng chỉ vì tập đoàn Bạch Kỳ mới có quan hệ hợp tác với tập đoàn chúng tôi thôi! Nếu như anh vẫn không biết tốt xấu thì đừng có trách tôi ác độc tàn nhẫn!”
Ánh mắt Cao Thánh Viễn âm trầm, nhìn chằm chắm Lâm Thiệu Huy, nhìn giống như nhìn ngu.
Mà bên kia.
Chó săn trẻ tuổi lại vui sướng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763866/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.