Đặc biệt là!
Ông cụ nhà họ Bạch biết rõ, nếu được thấy mặt mũi, thế nhưng đại tông sư Thiệu Huy không phải là Lâm Thiệu Huy thì ông cụ không thể ra khỏi cục thể thao này.
A Cái này thuộc về chuyện thiếu tôn trọng với đại tông sư Thiệu Huy!
Cho dù đại tông sư Thiệu Huy không trách phạt ông cụ thì vẫn có nhóm người Huyết Tổ, chắc chắn cũng sẽ không tha cho ông cụ.
Bịch bịch bịch!
Nghe thấy tiếng bước của Lâm Thiệu Huy càng lúc càng gần, cả người của ông cụ Bạch nhanh chóng cúi xuống thật thấp.
Những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống trán ông cụ.
Cảm giác này giống như có một con mãnh thú vô cùng kinh khủng đang muốn lướt qua người ông cụ, khiến ông cụ cảm thấy kinh hãi, run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
Cho đến khi Lâm Thiệu Huy đi qua người ông cụ nhà họ Bạch.
Phù!
Lúc này, ông cụ mới thở phào nhẹ nhõm. Khi ngẩng đầu lên, thứ mà ông cụ nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng của Lâm Thiệu Huy. "Ngài... Sẽ là Lâm Thiệu Huy sao?"
Có một sự phức tạp và kinh hoàng hiện lên trong ánh mắt của ông cụ.
Đồng thời!
Tất cả mọi người trong cục thể thao đều không biết, sau khi Lâm Thiệu Huy bước ra khỏi cửa cục thể thao thì có một bóng người màu đen cũng vội vội vàng vàng bước xuống lầu hai của cục thể thao, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Đó cũng là một ông lão.
Nếu có Phương Y Thần ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, người này chính là quản gia của con bác cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763852/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.