Cái gì?
Những lời này vừa nói ra, toàn thân Thiên Hạo run lên, hoàn toàn choáng váng.
Làm sao có thể?
Lý Vị Ương là nhà vô địch cuộc thi võ thuật nghiệp dư, còn Hạ Sơn là quân nhân từng phục vụ trong lực lượng hải quân Hoa Kỳ. Bằng tay không, anh ta có thể giết chết bốn con linh cẩu.
Loại người như Lâm Thiệu Huy sao có thể đánh bại?
Điều này khiến anh không thể tin được!
Ngay lập tức!
Thiên Hạo phát hiện các thanh viên khác đang gật đầu với một thái độ khó coi, trái tim anh lập tức đập mạnh, cuối cùng cũng phải chấp nhận đó là sự thật.
Nhóm người Lý Vị Ương thực sự bị đánh bại.
Hơn nữa!
Thình thịch!
Ngay khi trái tim Thiên Hạo đang đập dữ dội, một bước chân đột nhiên truyền về phía trước. “Là mày đánh mẹ tao?"
Lâm Thiệu Huy chậm rãi tiến về phía Thiên Hạo.
Mỗi bước đi của anh đều như giẫm lên trái tim Thiên Hạo khiến mồ hôi trên trán Thiên Hạo túa ra. “Mày... mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, tao là đại thiếu gia của nhà họ Thiên, nếu đối đầu với tao, thì coi chừng gia đình tao..."
Thiên Hạo nghĩ phải lôi gia thế ra để làm cho Lâm Thiệu Huy sốc.
Chỉ là lời anh vừa thốt ra.
Chát!
Một cái tát bất ngờ đánh thẳng vào mặt anh.
Ông ong!
Thiên Hạo thấy trời đất quay cuồng, loạng choạng năm sáu bước mới dừng lại được.
Cả người choáng váng thấp chỉ còn có máu chảy ra từ khóe miệng. “Mày... mày dám đánh tao à?"
Trong nháy mắt, Thiên Hạo lộ ra vẻ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763632/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.