Bùm!
Chỉ với một câu báo giá cũng đủ khiến ông chủ quán béo ú và mấy vị khách bên cạnh sợ đái ra quần.
Hai mươi tỉ đồng!
Người bình thường dù cả đời không ăn không uống cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, thế nhưng giờ số tiền ấy lại được dùng để mua một chiếc di động nhỏ.
Đặc biệt là ông chủ béo.
Lúc nghe đến hai mươi tỉ, ông ấy dần như muốn ngất
Xót hết cả lòng!
Nếu trước đây ông ấy đồng ý mua chiếc điện thoại di động này, có phải bây giờ đã có hai mươi tỉ, rồi đóng cái cửa hàng nhỏ này, đi hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng bây giờ..
Ông chủ béo dường như bị rút hết sức lực, ngã lăn ra đất.
Tất cả những người xung quanh lúc này đồng loạt nhìn Thẩm Ngọc Trân, trong mắt họ giờ chỉ còn ghen tị và ghen tị, không còn sự mỉa mai và khinh bỉ dành cho chiếc điện thoại mà họ nghĩ là Nokia đời cũ.
"Này... tôi xin lỗi! Tôi không thể bán chiếc điện thoại này! Nó thuộc về con rể tôi. Trước đây tôi không biết nó đắt như vậy nên mới tùy tiện cầm đi!”
"Hiện tại tôi chỉ muốn đem trả nó lại cho con rể!”
Lúc này, Thẩm Ngọc Trân cắn môi đáp Thiên Hạo và những người khác.
Giờ phút này, lòng bà vô cùng phức tạp.
Bà có linh tính rằng ngay từ đầu chiếc điện thoại này đã luôn thuộc về sở hữu của Lâm Thiệu Huy.
Nhưng ba năm qua, Thiệu Huy không thể hiện ra ngoài vì không muốn dọa người nhà hoảng sợ.
Lâm Thiệu Huy, thằng nhóc này rốt cuộc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763598/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.