Lâm Thiệu Huy?
"Không... không thể nào!"
Gương mặt Bạch Tổ Y có vẻ như nhìn thấy ma, nhanh chóng lắc đầu.
"Giọng của người này chỉ hơi giống Lâm Thiệu Huy mà thôi, chắc chắn không phải Lâm Thiệu Huy!"
"Hơn nữa, giờ này chắc Lâm Thiệu Huy đang ở nhà mới đúng, không thể nào có mặt ở viện hí kịch được!"
"Hon nữa, tuy Lâm Thiệu Huy có biết một ít võ, cũng đánh nhau rất giỏi, nhưng tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào hạt đào và hạt nho mà đã có thể bắn xuyên qua cơ thể người khác.
Bạch Tố Y nhanh chóng lắc đầu, vứt sạch mớ suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Sau đó đôi mắt xinh đẹp kia đầy lo lắng nhìn sang hướng video. Quả nhiên!
Sau khi giọng nói thần bí kia vang lên, Quỷ Cước Trịnh Thiên Tuấn trên đài thi đấu giống như đã gặp một chuyện vô cùng nhục nhã, lập tức liên tục nổi giận.
Một trái ớt?
Cái tên khốn nạn này biết ăn nói thật, thanh danh Quỷ Cước của anh là lại không đón nổi một trái ớt, đây là đang quăng tôn nghiêm của anh xuống đất rồi chà dap.
Đúng là đáng chết.
Lập tức, Quỷ Cước Trịnh Thiên Tuấn liên tục quát
Nhưng đúng lúc này!
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên, rồi sau đó, mọi người ngạc nhiên nhìn thấy, đúng thật là có một trái ớt xanh đang phát ra tiếng rít thật lớn, bay về phía đài thi đấu.
"Hừ! Đồ ngu, một trái ớt thì có sức mạnh gì chứ!”
Ngay khoảnh khắc Quỷ Cước Trịnh Thiên Tuấn nhìn thấy trái ớt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763559/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.