Chương trước
Chương sau
Chỉ là, như vậy chưa hết.
Lâm Thiệu Huy tiếp tục nhìn Tề Tư Viễn mà cười nhẹ, nói:
"Nếu như Tề thiếu, như vậy chút nữ sẽ đưa tới hai đơn làm ăn, thế thì tôi nghĩ tôi nên tặng Tề thiếu một chút quà.”
Phi!
Lâm Thiệu Huy vừa nói xong lời, Bạch Tố Y và Thẩm Kiệt sắc mặt đã khó nhìn nay càng khó nhìn hơn.
Chết tiệt thật!
Người ta muốn ngủ cùng vợ ngươi, ngươi còn muốn tặng quả cho hắn?
Ngươi bị ngu sao? Thẩm Kiệt trước coi khinh Lâm Thiệu Huy, mà bây giờ đối với anh càng chán ghét và ghê tởm đến cực điểm.
Còn Bạch Tố Y bên cạnh, khóe miệng rõ một vòng cay đắng.Cô làm sao mà nghĩ được rằng, Lâm Thiệu Huy người này lại khiến cô thất vọng, khiến cô lạnh tâm.
"Hahaha. thức thời! Tiểu tử, không thể không nói cậu mới là người thông minh đấy!”
Tề Tư Viễn vui rồi. Vẻ đặc ý tràn đầy trên mặt hắn, thật sự là vui sướng đến cực điểm, còn hiếu kì mà hỏi:
"Nói đi, tôi ngủ với vợ của cậu thì cậu tặng tôi cái
"Tặng cậu..."
gi?"
Lâm Thiệu Huy nói rồi, nụ cười trên mặt dần dần lạnh đi:
"Hai cái tát."
Cái gì?
Tề Tư Viễn sững sờ, mà trong lúc hắn chưa kịp phản ứng.
Chát!
Một cái tát vang lên, bỗng dán trên mặt hắn.
Cái tát này, lực đạo lớn đến dọa người, Tề Tư Viễn chỉ cảm giác da mặt mình dường như bị một cái tát hung hăng rút lên, máu ấm mãnh liệt lập tức đua nhau chảy ra.
Không chỉ có vậy! Não hắn vù vù một mảng, xương mặt phát ra thanh âm ken két, dường như là xương mặt hắn không chịu nổi lực mạnh như vậy, gần như muốn vỡ vụn.
Có điều, vẫn chưa xong!
Cả người Tề Tư Viễn, trong khoảnh khắc bị tát sắp ngã xuống thì
Chát!
Lại một cái tát tàn nhẫn nữa, hung hăng mà đập vào bên mặt còn lại của hắn.
Rắc!
Một tiếng đổ vỡ truyền đến, xương mặt của Tề Tư Viễn đã thật sự vỡ rồi.
Cái đau nhau tràn đến kịch liệt kia giống như dòng nước, cuốn trôi thần kinh của hắn, lập tức đem cả người hắn bay ra 2 3 mét rồi rơi xuống đất.
Tĩnh lặng...
Lúc này đây, cả quán rượu đều an tĩnh hết mức.
Thẩm Kiệt và Bạch Tố Y bên cạnh được một trận há mồm trợn mắt. Bọn họ không nghĩ rằng, hóa ra Lâm Thiệu Huy cười cười nói nói ấy lại không hề báo trước bèn ra tay đánh người.
Đặc biệt hai cái tát làm cho mặt của Tề Tư Viễn bị nát cả đời.
Cả người chưa kịp kêu thảm tiếng nào đã bị hôn mê mất.
Thẩm Kiệt chính xác là bị dọa rồi.
Hắn run run rẩy rẩy mà chỉ vào Lâm Thiệu Huy, mặt đầy sợ hãi và hoảng hốt:
“Lâm... Lâm Thiệu Huy, cậu, cậu thế mà lại dám ra tay hại người! Cậu biết hắn là ai không!?"
"Hắn là thiếu gia của đệ nhị hào môn ở Vân Hải thị, cậu đánh hắn chính là kết hạ một tử địch!"
“Tập đoàn Tề thị lớn mạnh hơn tập đoàn Bạch thị các người rất rất nhiều lần, đó là tập đoàn gia tộc uy quyền ở Vân Hải, mà bây giờ cậu xong rồi, cậu thậm chí còn liên lụy Bạch Tổ Y, liên lụy cả tập đoàn Bạch thị vì cậu mà chôn cùng một chỗ!"
Thẩm Kiệt lúc bây giờ chỉ cảm thấy da đầu run lên. Hắn chỉ từng nghe qua, tập đoàn Tề thị đối với Tề Tư Viễn như một vị nhị thế tổ, yêu chiều lên tận trời.
Phàm là đắc tôi với Tề Tư Viễn, căn bản sẽ không có kết cục đẹp.
Mà bây giờ Lâm Thiệu Huy nhất định phải trả cái giá tàn khốc, thậm chí còn liên lụy tới mình.
Không chỉ mỗi Thẩm Kiệt. Bạch Tổ Y bên cạnh nhìn thấy Tề Tư Viễn đang hôn mê, trên mặt ứa máu tươi, não bộ khốn đốn một màng, theo bàn năng kéo Lâm Thiệu Huy mau rời khỏi:
"Lâm Thiệu Huy... nhanh lên! Mau đi!"
Nói rồi liền kéo Lâm Thiệu Huy tức tốc chạy khỏi quán rươu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.