Rác rười?
Lâm Thiệu Huy vừa nói xong những lời này, toàn bộ phòng khách đều lâm vào yên tĩnh.
Bất kể là Đoạn Thuần hay anh em Trương Bác Vũ đều không dám tin vào lỗ tai của mình.
Tên... tên kia, mày mắng tao là rác rưởi?"
Đoạn Thuần ngơ ngác.
Nhưng anh là cậu cả Tập đoàn Long An ở tỉnh Nam Lộc, tại cái nơi nhỏ bé như thành phố Nam Giang này, anh có thể sống một cách ngang ngược.
Chỉ cần mình báo tên tuổi ra, vô số ông chủ lớn đều muốn quỳ xuống thè lưỡi liềm chân mình.
Nhưng như thế nào Đoạn Thuần cũng không thể tin được mình lại bị một tên ở rể mảng là rác rưởi.
Không chỉ có anh, Trương Bác Vũ bên cạnh thoáng cái trắng cả mặt mày, nhanh chóng nổi giận trách máng Lâm Thiệu Huy: "Lâm Thiệu Huy, cậu đang nói tào lao cái gì đay! Cậu có biết cậu Thuần chính là cậu chủ của Tập đoàn Long An hay không, chẳng lẽ cậu muốn mang tai hoạ đến cho Tập đoàn Bạch Kỳ ư?”
Trương Bác Vũ đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta biết rất rõ, từ nhỏ cậu Thuần đã rất ương ngạnh, đừng nói là mầng, cho dù có người sau lưng nói anh vài câu, anh đều có thể bùng nổ, biến người ta thành cửa nát nhà tan.
Hiện tại, Lâm Thiệu Huy thật sự muốn chết.
Đám người Bạch Tuấn Sơn bên cạnh cũng hoảng sợ, bọn họ không thể tưởng tượng được Lâm Thiệu Huy lại xúc động như thế.
Khi bọn họ vừa tính khuyên nhủ Lâm Thiệu Huy, Đoạn Thuần đã bùng nổ.
Cả khuôn mặt của anh âm trầm như muốn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763491/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.