Chương trước
Chương sau
Là hắn!
Sau khi nghe lời nói của Trịnh Lam Anh, nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn ta rồi lại nhìn về phía Lâm Thiệu Huy thì mọi người xung quanh đều hiểu rõ.
Hiển nhiên, chắc chắn là Trịnh Lam Anh đang xả giận giùm cho Trương Bác Vũ, đoán chừng cái bẫy này giăng ra là nhằm vào Lâm Thiệu Huy.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt của cả ba người nhà Bạch Tuấn Sơn đã trở nên xảm xịt.
"Nhóc con, nếu như mày là đàn ông thì mau lấy tám trăm ngàn đô ra đi!" Trịnh Lam Anh nhếch khóe miệng cười lạnh, đối với Lâm Thiệu Huy làm ra bộ dạng đắc thắng.
Nghe hắn nói như thế, Lâm Thiệu Huy không những không hoảng sợ lại còn bình tĩnh cầm khăn ăn lên lau đi vết dầu mỡ trên miệng. Sau đó ánh mắt cẩn trọng nhìn về phía Trịnh Lam Anh, nói:
"Nếu như tôi không làm theo thì sao?” Không làm theo? Trịnh Lam Anh nghe vậy thì lập tức mim cười, chỉ là trong nụ cười lộ ra một tia dữ tợn hung ác, nói: “Được! Nếu như mày không chịu đưa tiền ra thì cũng được thôi! Chỉ là hi vọng lát nữa mày có thể yên ổn ra khỏi đây!"
Nói xong, Trịnh Lam Anh lập tức lấy ra điện thoại di động, sau đó bấm một dãy số rồi ấn nút gọi đi.
Lúc điện thoại vừa kết nối, trên mặt Trịnh Lam Anh lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, vội nói:
"Anh Gấu Đen! Có người đến gây sự ở nhà hàng của em, anh tranh thủ thời gian dẫn vài người tới đây đi."
Anh Gấu Đen?
Nghe thấy cái tên này, khách hàng xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt, từng tiếng nghị luận xen lẫn sợ hãi rầm rì vang lên.
"Anh Gấu Đen, chẳng lẽ là Gấu Đen đó sao?"
"Chắc chắn là Gấu Đen đó rồi. Con đường này cũng nằm trong địa bàn của Gấu Đen, ngoại trừ anh ta ra thì có thể là ai nữa?”
"Ông trời ơi! Nghe nói anh ta chỉ cần một quyền là có thể đánh bại một tên đầu gấu rồi, đặc biệt là toàn thân anh ta ngăm đen nên mới được người ta gọi là Gấu Đen! Năm đó một mình anh ta đấu với hai mươi, ba mươi người, đánh cho toàn bộ những người có thể lực chiếm giữ con đường này trước đây đều tàn phế hết. Cực kỳ hung hăng đó!”
Trong một thoáng, lúc nghe thấy nhắc đến hai chữ "Gấu Đen" thì sắc mặt tất cả các khách trong quán đều đồng loạt thay đổi,
Có vài người nhát gan, nghe vậy thì bị doa đến mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu lục tục rời đi.
Đương nhiên, tiếng bàn luận của những người xung quanh rốt cuộc cũng truyền đến tai ba người nhà Bạch Tổ Y.
Chỉ cần một quyền đã có thể đánh ngã một tên đầu gấu, Lại còn một người đầu với hai mươi, ba mươi người?
Sau khi nghe được sự tích lẫy lừng của Gấu Đen, cả nhà Bạch Tổ Y đều sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
"Lâm Thiệu Huy... Hai mắt Bạch Tố Y không khỏi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ lo lắng tột độ.
Mà Lâm Thiệu Huy thì chỉ khẽ mỉm cười, nói:
“Vợ, không cần lo lắng. Bây giờ em đưa ba mẹ ra xe chờ anh. Anh sẽ giải quyết nhanh thôi mà."
Giải quyết nhanh thôi mà?
Nghe Lâm Thiệu Huy nói như thế, trên mặt Trịnh Lam Anh lập tức hiện ra vẻ cực kỳ khinh thường. Hắn cho rằng Lâm Thiệu Huy hoàn toàn chỉ là đang khoác lác.
Nhưng mà hắn cũng không muốn liên lụy đến mấy người nhà Bạch Tố Y. Dù sao thì Trương Bác Vũ vẫn còn quyến luyến đối với Bạch Tố Y, vậy nên hân chỉ có thể nói:
"Bác trai, bác gái, cô Tố Y! Chuyện này không liên quan đến các người. Các người mau rời đi đi!" Nhìn thấy một màn này, sắc mặt ba người nhà Bạch Tuan Son đều vô cùng lo lắng. Nhưng mà bọn họ biết Lâm Thiệu Huy cũng đã từng một mình đánh nhau với hơn hai mươi người. Vậy nên họ cũng không quả lo lầng cho Lâm Thiệu Huy, tạm yên tâm rằng anh có thể đối phó được.
"Được rồi! Lâm Thiệu Huy, nếu bọn em tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ khiến anh phân tâm. Vậy em đưa ba mẹ ra xe chờ anh nhé!"
Bạch Tổ Y nói xong thì lập tức dẫn Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân rời khỏi quản.
Sau khi ba người họ đi rồi, trên mặt Trịnh Lam Anh hiện lên đầy vẻ châm chọc. Ánh mắt của anh ta lúc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, một kẻ sắp chết vậy. Tiếp đó anh ta nói:
"Nhóc con, có trách thì trách mày không nên đắc tội với anh em của tao! Mặc dù Bác Vũ muốn cạnh tranh với mày một cách công bằng nhưng mà tao không muốn! Hôm nay, ông đây sẽ đánh gãy chân của mày để cho mày biết thế nào là lễ độ, đừng có bám váy phụ nữ không cùng đẳng cấp với mày nữa!”
Lời này vừa nói ra khiến cho một ít khách trong quán còn chưa rời đi đồng loạt ồn ào bàn tán.
Bỉ ối!
Bản thân Trương Bác Vũ vô dụng, tự làm mình mất hết mặt mũi sau đó hốt hoảng bỏ chạy. Trịnh Lam Anh này lại càng bi nói vô liêm sỉ hơn. Hắn ta vậy mà lại muốn dùng biện pháp vũ lực để trợ giúp anh em của mình, theo đuổi vợ giùm người ta. Mà giờ phút này Lâm Thiệu Huy vẫn mặc nhiên im lặng, không nói gì.
"Két..!"
Đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng từng chiếc xe thắng gấp, dừng ngay trước cửa quán.
Tất cả những người xung quanh nhìn thấy trước cửa xuất hiện ba chiếc xe van. Cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống hơn mười người to khỏe, trên tay họ đều cầm theo dao bầu.
Đặc biệt là người đàn ông đi đầu. Hắn ta cao gần hai mét, lưng hùm vai gấu giống như một cái cột điện di động vậy. Cả người bắp thịt cuồn cuộn tựa như có thể làm rách quần áo đang mặc bất cứ lúc nào.
Lúc nhìn thấy người này, tất cả khách trong quán đều sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Hắn... chính là Gấu Đen uy danh lẫy lừng mà mọi người thường hay nhắc tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.