Trên mặt đẹp của Bạch Tổ Y cũng hiển hiện nồng đậm kinh ngạc và khó có thể tin.
Cô vội vàng đứng lên, cung kính nói:
"Ông Thanh, ông... mời các vị ngồi!"
Có điều, Bạch Tổ Y nói xong lại ngạc nhiên phát hiện ông Thanh và những người ông ta mang theo vẫn không ngồi xuống, thay vào đó lại nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với một đôi mắt tràn ngập chờ mong và khát vọng.
Dường như nếu Lâm Thiệu Huy không nói chuyện thì bọn họ cũng không dám ngồi xuống.
"Không... Không có khả năng, nhất định là mình nhìn lầm rồi!" Bạch Tố Y dụi dụi đôi mắt của mình.
Mà đúng lúc này!
Lâm Thiệu Huy hơi gật đầu nhẹ một cách khó thấy, lúc này bọn người ông Thanh mới thở dài một hơi rồi vội vàng ngồi xuống,
Phù...
"Quả nhiên là mình nhìn lầm rồi!" Khi Bạch Tổ Y dụi mắt mắt xong thì nhìn thấy mấy người ông Thanh đã ngồi xuống, lúc này cô mới cười khổ nói thầm một câu.
Giờ phút này, trong ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Thẩm và đám khách mời, ông Thanh ngồi ở bên người vợ chồng Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, nói chuyện say sưa với Lâm Thiệu Huy như giữa chốn không người.
Về phần đám người Thẩm Thái Công, thậm chí bọn họ nhìn đều không có nhìn liếc mắt.
Chuyện này...
Đám người Thẩm Thái Công, Thẩm Kiến đứng bên cạnh lập tức xấu hổ tới cực điểm. Họ đang phải đứng ở bên cạnh bàn của Lâm Thiệu Huy như người hầu kẻ hạ, không có chỗ ngồi trống để ngồi xuống, cũng không dám cứ như vậy mà đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763456/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.