Chương trước
Chương sau
Điều... Điều này làm sao có thể xảy ra! Giờ phút này, bầu không khí trong sân vừa áp lực lại vừa lặng ngắt như tờ.
Hầu như tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch, cứ như thể nó muốn bật ra khỏi cổ họng.
Bọn họ nhìn thấy phiến lá kia giống như lưỡi dao, cắm thẳng vào thân cây Hòe. Mọi người đều không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Nhất là ông Tống!
Ông ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh trong nháy mắt từ bàn chân chạy thẳng lên đến đỉnh đầu ông ta.
Trong khoảnh khắc khi chiếc lá bay đến chỗ ông ta, ông ta có thể chắc chắn rằng chỉ cần Lâm Thiệu Huy di chuyển hướng bay của chiếc lá một chút vào bên trong, thì thứ bị cắt không còn là góc cổ của ông ta, mà là giữa yết hầu của ông ta! "Ngắt lá đánh người! Cậu... Cậu là cao thủ võ
thuật?"
Đùng!
Khi nghĩ đến đây, ông Tống suýt chút nữa bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Ông ta là người học võ thuật, tất nhiên ông ta đã từng nghe nói đến chiêu thức ngắt lá đánh người này, nhưng chỉ có người đạt tới trình độ cao thủ võ thuật mới có thể thực hiện được các bước yêu cầu bắt buộc của chiêu thức này. Bởi vì người thực hiện chiêu thức này phải truyền hơi thở của mình vào trong chiếc lá, rồi nén chặt hơi thở ấy, như vậy chiếc lá mới có thể trở nên cứng rắn và sắc bén như lưỡi dao.
Tuy nhiên ông ta đã sống lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ tận mắt gặp được cao thủ võ thuật chân chính.
Chẳng qua hiện tại...
Lâm Thiệu Huy trẻ tuổi như thế, làm sao có thể đạt tới trình độ cao thủ võ thuật?
Khi ông Tống đang chìm vào những suy nghĩ tràn đầy nỗi khiếp sợ của mình, Lâm Thiệu Huy lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không phải cao thủ võ thuật!"
Cái gì?
Không phải cao thủ võ thuật, vậy làm sao có thể thực hiện được chiêu thức ngắt lá đánh người này?
Điều này... quá khó tin.
Chỉ là ông Tổng không biết rằng chiêu thức ngắt lá đánh người này cần vận chuyển một lượng hơi thở khổng lồ mới thành công, đương nhiên sau khi thực hiện xong cũng sẽ tiêu hao ngần đấy hơi thở. Một cao thủ võ thuật sau khi thực hiện chiêu thức ngắt lá đánh người hầu như sẽ hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, thậm chí sau đó còn có khả năng cao sẽ xuất hiện trạng thái hư thoát.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không giống thế.
Đối với anh mà nói, chiêu thức ngắt lá đánh người chỉ là chuyện nhỏ.
Cao thủ võ thuật sao?
Ở trong mắt anh, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là con kiến lớn hơn bình thường một chút mà thôi, không hơn không kém.
Phù phù!
Giờ phút này, trước sự kinh ngạc của Phí Trường Thanh và những người khác, chỉ thấy ông Tống không có chút chần chờ hay do dự nào, quỳ rạp xuống phần đất trước mặt Lâm Thiệu Huy. Vẻ mặt ông ta đầy sợ hãi và bất an: "Cho dù cậu không phải cao thủ võ thuật thì năng lực của cậu cũng hơn xa lão già này! Vừa rồi, ông già này có mắt như mù, xúc phạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi! Hơn nữa cũng cảm ơn cậu nể tình không giết lão già này!"
Ông Tống cũng không ngốc, đương nhiên ông ta biết người có thể đạt tới trình độ sử dụng chiêu thức ngắt lá đánh người chắc chắn là cao thủ trong võ thuật truyền thống Việt Nam.
Nếu đối phương thật sự muốn giết ông ta, chỉ cần chiếc lá vừa rồi hơi nghiêng vào trong thì bây giờ ông ta đã trở thành một cái xác nằm im trên đất Vào giờ phút này không chỉ có mình ông Tống nhận ra năng lực của Lâm Thiệu Huy, mà ngay cả Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cũng bừng tỉnh từ cú sốc lúc nãy.
Cả ba người rùng mình vì phấn khích!
"Cậu Thiệu Huy! Trời... Trời ạ! Hóa ra cậu cũng am hiểu võ thuật truyền thống Việt Nam sao? Khó trách cậu lại cảm thấy Bát Cực Quyền rất tầm thường!"
"Đúng vậy, cậu Thiệu Huy, sống lâu đến vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc lá cây có thể đâm vào thân cây đấy! Thậm chí tôi còn không tin vào hai mắt mình cơ!"
"Anh trai đằng ấy ơi, anh có biết chiêu thức lợi hại nào khác không? Có thể dạy tôi không? Vừa nãy anh thật sự rất ngầu đó!"
Ba người Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn một vị thần, có thể thấy rõ sự kính ngưỡng, sự sùng bái sâu sắc bên trong ánh mắt ấy.
Mà ông Tống vẫn đang khẩn trương, không yên lòng hỏi: "Chàng trai, Bát Cực Quyền kia thật sự có vấn đề sao?"
Bát Cực Quyền!
Lúc này, không một ai hoài nghi Lâm Thiệu Huy nói hươu nói vượn nữa.
Dù sao, một màn vừa rồi quả thật đã làm mọi người khiếp sợ không nhẹ. "Đúng vậy!"
Lâm Thiệu Huy gật đầu, rồi sau đó nhíu mày nói: "Tôi không biết rốt cuộc là ai đã chi cho ông loại Bát Cực Quyền đó. Các bước vung nâm đấm trong đó nhìn có về mạnh mẽ một cách phi thường, nhưng lại khiến tuyến đường lưu thông không khí và máu trong cơ thể người tập luyện bị rối loạn. Chi cần luyện tập trong khoảng thời gian hơi dài, máu và không khí trong cơ thể người tập luyện sẽ quen với việc đi loạn tuyển đường lưu thông làm ngũ tạng lệch vị trí!"
Lâm Thiệu Huy dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không sai, ông luyện tập loại Bát Cực Quyền này được ba năm, chắc hẳn gần đây mỗi ngày khi đi vào giấc ngủ ông sẽ cảm thấy toàn thân đau đớn, hơn nữa nơi đau nhất là huyệt đản trung!"
Đùng!
Những lời này của Lâm Thiệu Huy trong nháy mắt làm ông Tống sững sờ mở to hai mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.