Điều này là thật sao?
Nghe thấy Lâm Thiệu Huy chính mồm thừa nhận, Thẩm Ngọc Trân đứng bên cạnh anh vẫn cảm thấy dường như mình đang nằm mơ chưa tỉnh, khó có thể tin vào tai của bản thân.
Đây là bệnh viện Trung-Tây nổi tiếng nhất ở thành phố Nam Giang này đó!
Thánh địa chữa bệnh khiến vô số người ở thành phố Nam Giang phải chen chúc tranh giành nhau đề đến khám bệnh, vậy mà hiện giờ lại thuộc về nhà bọn họ sao?
Điều này làm tâm tình của Thẩm Ngọc Trân cực kỳ phức tạp và hỗn loạn.
Đâu chỉ mình bà ta!
Ánh mắt của tất cả người đến xem bệnh, người nhà bệnh nhân và đám y tá xung quanh đã chứng kiến một màn này lập tức thay đổi, khi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bắn toé ánh sáng cực nóng bỏng và rung động.
Giống như đang nhìn thần tượng của mình. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói mà Lâm Thiệu Huy nói với Châu Tuấn Hiền lúc nãy: "Không liên quan gì đến tôi, nhưng lại có liên quan đến tài sản của tôi!"
Hóa ra toàn bộ nơi này thật sự là tài sản của anh.
"Giám đốc Lâm, mời ngài vào! Chúng tôi đã chuẩn bị một phòng chăm sóc siêu cấp VIP dành cho ngài!" Cao Chí Viễn tiếp đón Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân hết sức chu đáo.
Phòng siêu cấp VIP!
Cả bệnh viện Trung-Tây Ivan này cũng chỉ có một phòng mà thôi!
Mà các chi phí cơ bản mỗi ngày đều lên đến con
số hàng nghìn đô.
Ngay sau đó, các bác sĩ nòng cốt của bệnh viện lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763433/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.