Cái gì!
Ngay khi những lời này nói ra, Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy sắc mặt đều biến đổi.
Họ không ngờ mình lại gặp một thằng cha có tố chất như vậy. Thậm chí còn hơn thế nữa, người phụ nữ quyến rũ kéo kéo cánh tay của người đàn ông trung niên béo phì, che miệng và cười khúc khích:
"Anh yêu, anh chấp nhặt hai cái thứ hạ đẳng này làm gì? Cứ đưa cho bọn họ hai tờ tiền là xem như đã đuổi được tên ăn mày rồi."
Câu nói này khiến cho sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy trông càng khó coi hơn nữa.
"Tên ăn mày?"
Họ không ngờ rằng chẳng qua mình chỉ là đang ăn mì, không trêu chọc ai, cũng không chọc tức ai, ấy vậy mà lại bị sỉ nhục như thế.
"Ừm, em nói đúng, không cần chấp nhặt với hai kẻ hạ đẳng này." Vừa nói, gã béo vừa lấy ví tiền ra khỏi túi, sau đó lấy ra số tiền bảy trăm nghìn đồng ném về phía Bạch Tuấn Sơn: "Này! Bảy trăm nghìn đồng này đủ cho một công nhân nhập cư như ông sống một ngày. Quả là một món hời đối với ông trong hôm nay."
Tiếng xào xạc.
Tờ tiền giấy từ trong tay gã béo bay tán loạn, rơi thẳng vào mặt Bạch Tuấn Sơn.
Lúc này, một bàn tay to giơ vút lên bắt lấy bảy trăm nghìn đồng trong một tay.
Hừm.
Gã béo ban đầu định ném bảy trăm nghìn đồng đập vào mặt Bạch Tuấn Sơn nhưng không ngờ Lâm Thiệu Huy lại cản trở.
"Cậu nhóc, cậu có phải là bị đần không? Tiền này không phải là tôi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1763383/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.