Chương trước
Chương sau
Biệt thự Lệ Uyển.
Ngay khi vợ chồng Lâm Thiệu Huy vừa trở lại phòng không bao lâu, có hai vị khách không mời mà đến.
Đây là hai người phụ nữ. Quần áo của hai người họ quý phái sang trọng, là thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Dương Tú Trân của Bạch Tố Y.
Sắc mặt của hai người phụ nữ này vừa lạnh lùng lại có chút oán hận. Đặc biệt là Dương Tú Trân. Đôi mắt kia vẫn luôn trừng lên, nhìn chằm
chằm Lâm Thiệu Huy, giống như hận không thể nuốt chửng anh vậy.
"Khụ khụ..." Bạch Tuấn Sơn nhanh chóng nhận ra bầu không khí lúc này cực kì xấu hổ, không khỏi ho khan một tiếng. Sau đó, ông ta rót nước cho Chu Nhật Lệ và Dương Tú Trân rồi mới hỏi một cách cẩn thận: “Không biết chị cả và chị hai tới đây lúc này là có chuyện gì vậy?"
Nghe được câu này, thím cả Chu Nhật Lệ bưng ly bước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm nước, sau đó mới lạnh nhạt nói với Bạch Tuấn Sơn: “Chú ba a, lần này chúng tôi tới đây là muốn hỏi một chút, rốt cuộc là cả nhà các người muốn làm gì vậy hả?"
Hå?
Một câu này khiến cả nhà Bạch Tuấn Sơn cùng ngây người.
"Chị cả, em... Em không hiểu ý chị." Bạch Tuấn Sơn mờ mịt, không rõ bản thân đã chọc tới người phụ nữ này lúc nào.
Chỉ là nghe được câu trả lời của Bạch Tuấn Sơn, thím cả Chu Nhật Lệ giống nghe được chuyện cười hài hước nhất thế giới. Cả người nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Sơn vô cùng tức giận, lên giọng chất vấn: "Chú còn không rõ tôi có ý gì sao? Vậy chú có thể hỏi cậu con rể quý hóa kia của chú một chút đấy!"
Cái gì?
Cả nhà Bạch Tuấn Sơn biến sắc, đầu họ càng thêm mờ mịt, không rõ có liên quan gì tới Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, bọn họ lại nghe thím cả nói tiếp.
"Chú ba, cậu con rể Lâm Thiệu Huy này của chú, thật sự là vô cùng có thủ đoạn đấy. Đầu tiên là làm hại cả nhà chú hai bị bắt vào tù. Sau đó lại khiến từng người nhà chúng tôi bị đuổi ra khỏi cửa, bây giờ thì sao? Lại hại ông cụ phải vào bệnh viện, sống chết chưa rõ. Hừ, để tôi xem các người đang nuôi dưỡng một con sói như thế nào!"
Xì xào.
Câu này vừa được nói ra lập tức khiến cho cả nhà Bạch Tuấn Sơn đều thay đổi sắc mặt nhanh chóng.
Lúc này bọn họ mới hiểu, thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Dương Tú Trân đây là tới để hỏi tội họ.
Trong nháy mắt, tất cả người nhà Bạch Tuấn Sơn đều tức giận đến đỏ "Chị cả, những lời này của chị không đúng rồi!" Thẩm Ngọc Trân không nhịn được, bà ta đứng ra, lập tức nói: "Nhà anh hai bị bắt vào tù, đó là bởi vì thông đồng với Hoàng Quốc Thiên, muốn hãm hại Lâm Thiệu Huy, bị trừng phạt đúng tội mà thôi! Ngay cả chuyện cả nhà các chị bị đuổi ra khỏi cửa, đó
mặt tía tai.
cũng hoàn toàn là ý của ông. Tất cả nhưng chuyện này đâu có liên quan gì tới con rể Lâm Thiệu Huy của em đâu!" Tuy bình thường, lúc nào Thẩm Ngọc Trân cũng chua ngoa với Lâm Thiệu Huy, nhưng mà ở trong lòng bà ta thì đây chính là con rể của bà ta.
Chẳng những có bị oan ức, hay là vô dụng thì cũng không tới lượt những
người khác chỉ trích. Nhưng mà, nghe được lời nói của Thẩm Ngọc Trân, Dương Tú Trân lập tức nhảy xổ lên: "Tôi nhổ vào! Thẩm Ngọc Trân, đừng cho là tôi không biết người một nhà các người lòng lang dạ sói! Sở dĩ các người làm vậy chính là muốn một mình ôm trọn nhà họ Bạch, biến nhà họ Bạch thành tài sản riêng của các người!"
Chua ngoa.
Những lời này của Dương Tú Trân vô cùng chua ngoa, lập tức khiến trái tim của cả nhà Bạch Tố Y băng giá tới cùng cực.
Những năm trước đây, tất cả đều do hai nhà này chèn ép bọn họ. Còn bây giờ, do chính mấy người đó phạm tội nên mới phải chịu trừng phạt, vậy mà cũng đổ hết tội lỗi lên đầu họ sao. Chuyện này quả thật là khinh thường người khác quá đáng mà.
“Được rồi!" Lúc này, cuối cùng thì Bạch Tuấn Sơn cũng không nhịn được nữa, ông ta đứng dậy, hét lên một tiếng thật lớn.
Sau đó, ông ta nhìn thẳng đầy chăm chú về phía Chu Nhật Lệ và Dương Tú Trân: "Chị cả. Chị hai. Các chị cứ việc nói thẳng ra đi, đến tột cùng là các chị muốn làm gì đây?"
Thấy Bạch Tuấn Sơn đi thẳng vào vấn đề, thím cả Chu Nhật Lệ và thím hai Dương Tú Trân không khỏi liếc nhau một cái, sau đó hỏi: “Chú ba, chúng tôi cũng không có ý gì khác. Chú cũng biết là ông cụ đã phẫu thuật thất bại, như vậy thì chuyện kế tiếp chính là việc chia tài sản thừa kế. Cho nên, tôi và Ngọc Phượng đã bàn bạc qua một chút, muốn chứng minh sự trong sạch của mấy người cũng được thôi, nhưng mà tất cả các người đều phải từ bỏ quyền thừa kế tài sản."
Cái gì? Từ bỏ quyền thừa kế tài sản?
Nghe được câu này, sắc mặt của ba người nhà Bạch Tố Y lạnh lùng đến nỗi giống như sắp đóng thành bằng được rồi.
Bọn họ không thể tin được rằng, ông cụ vẫn còn chưa chết mà hai người phụ nữ này đã nổi lên ý định thâu tóm tài sản của nhà họ Bạch.
Điều đặc biệt nhất chình là lại muốn để nhà bọn họ ra ngoài rìa đường. Giờ phút này, Bạch Tổ Y tức giận đến mức toàn thân run lên không ngừng, lập tức muốn đứng bật dậy bác bỏ.
Chỉ là đúng lúc này, Lâm Thiệu Huy lại đưa tay ra giữ chặt cô, sau đó mới cười tùm tim nói: "Có thể!"
Cái gì?
Nghe được câu này, ba người nhà Bạch Tuấn Sơn lại hoàn toàn ngây ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.