Chương trước
Chương sau

Nhưng bầu không khí trên chính đường nhà họ Bạch, áp lực lại càng nặng
nề.
Một nhà anh cả bạch hải toàn bộ đều bị trục xuất ra khỏi gia tộc, một nhà anh hai bạch xuyên đều đã bị bỏ tù.
Tất cả những người nhà họ Bạch đều chẳng ai có thể ngờ rằng kết cục cuối cùng lại thành ra thế này.
"bạch hạo, điều động tất cả nhân mạch có thể điều động được, điều tra
cho ta!"
Ông, cụ nhà họ Bạch nhìn về phía khung cửa trống rỗng, vừa giận vừa sợ, ông ta nói: “Điều tra xem Lâm Thiệu Huy ra tù như thể nào? Nhà họ Hoàng sao lại có thể bị lật được?"
Lâm Thiệu Huy-cướp súng bắn trúng cảnh sát, nhưng lại không hề có
việc gì.
Mà một gia tộc lớn như nhà họ Hoàng lại bị thanh tra và tịch thu tài sản, điều này quả thật làm người ta khó có thể tin được.
Nghe nói như thế.
Một nhân vật cấp cao của nhà họ Bạch đang đứng bên cạnh lập tức bắt đầu đi gọi điện thoại.
Sau một lát, lúc này bạch hạo mới nói với ông cụ nhà họ Bạch: "Ông, đã nghe ngóng được rõ ràng rồi, những việc này thật sự không có liên quan gì tới Lâm Thiệu Huy cả! Nhà họ Hoàng bị bắt, toàn bộ là bởi vì chuyện Chung Thiên Kỳ ăn hối lộ trái pháp luật, vì tham tài mà sát hại tính mạng người khác bị phát hiện, hơn nữa nghe nói nhà họ Hoàng đã đắc tội một vị lão đại thần bí nào đó!"
"Vị lão đại thần bí đó lên tiếng nên chủ tịch tỉnh Lưu hấn mới đích thân hạ lệnh điều tra nhà họ Hoàng."
Đắc tội một nhân vật thần bí?
Nghe tới tin tức này, ông cụ nhà họ Bạch bị dọa hết hồn, lúc này trên mặt ông ta mới hiện ra dáng vẻ bừng tỉnh: "Khó trách nhà họ Hoàng lại sụp đổ chỉ trong một đêm, này cũng coi như là có thể hiểu được rồi."
"Chỉ là vị lão đại thần bí đó đến tột cùng là có thân phận như thế nào?
Vậy mà lại có thể chỉ huy cả chủ tịch để ông ta đích thân điều tra, quả thật là khó mà tưởng tượng được!"
Ông cụ nhà họ Bạch than thở không thôi.
Dù sao nhà họ Hoàng cũng là một gia tộc có thể lực tương đương với nhà họ Bạch, mà lại bị điều tra và tịch thu tài sản trong một đêm, điều này làm cho ông cụ vừa kiêng kị vừa khủng hoảng.
Đặc biệt là vị lão đại thần bí đó, vậy mà lại có thể chỉ huy Lưu Chấn Hoàng.
Điều này càng chứng minh rằng thân phận của đối phương rất kinh khủng.
"Truyền lệnh xuống dưới, sắp tới, tất cả những thành viên trong nhà họ Bạch chúng ta không được gây chuyện thị phi, nếu như không có mắt mà trêu chọc trúng vị lão đại thần bí đó thì chỉ sợ cả nhà họ Bạch chúng ta cũng sẽ bị chôn vùi!"
Sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch ngưng trọng nói.
Mà bạch hạo đang đứng bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu đáp ứng, anh ta lại chần chờ một chút rồi mới hỏi: “Ông, vậy phải xử lý tên phế vật Lâm Thiệu Huy kia như thế nào? Thằng nhãi đó ép bác cả phải rời đi, bắt bác hai."
Lâm Thiệu Huy? Nghe tới cái tên này, ông cụ nhà họ Bạch tức đến mức thở phi phò, chòm râu cũng dựng ngược, mặt ông cụ toàn vẻ chán ghét nói: "Không sao, trước tiên cứ để cậu ta nhảy nhót vài ngày."
"Đợi đến khi nghiên cứu và chế tạo thành công thuốc hồi sinh thì ta sẽ cho thằng phế vật đó biết, ai mới là chủ nhân của cái nhà này."
Giọng nói của ông cụ nhà họ Bạch lạnh thấu xương.
Bọn người bạch hạo đang đứng bên cạnh không tự chủ được mà gật đầu như gà mổ thóc, bọn họ có thể nhận ra được, ông cụ thật sự rất giận dữ.
Chỉ cần chờ tới lúc thuốc hồi sinh được nghiên cứu và chế tạo thành công, chỉ sợ rằng ngày lành của tên ở rể vô dụng đó cũng đã đến hồi kế.
Chỉ là.
Nếu như bọn họ biết răng, phế vật trong miệng bọn họ chính là lão đại thần bí chỉ cần nói một câu đã có thể chỉ huy được Lưu Chấn Hoàng điều tra nhà họ Hoàng, là người làm cho tất cả bọn họ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ thì không biết những người này có thể khóc luôn hay không.
Mà cùng lúc đó.
Lâm Thiệu Huy đang lái một chiếc Mercedes Benz, chậm rãi chạy về phía biệt thự Lệ Uyển.
Mà Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đang ngồi bên cạnh vẫn còn đang đắm chìm trong sự chấn động như cũ.
Bạch xuyên bị bắt, bạch hải bị đuổi khỏi nhà.
Không tốn một chút công sức nào, liền chiếm được tất cả sản nghiệp của tập đoàn Hoàng Vương.
Đây tuyệt đối là chuyện mà dù nằm mơ bọn họ cũng không thể mơ được.
"Lâm Thiệu Huy, anh hói cho em biết, những việc này thật sự không liên quan gì tới anh sao?" bạc y nghiêm túc nhìn Lâm Thiệu Huy.
Trực giác của cô nói cho cô biết, việc này chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ cùng với Lâm Thiệu Huy. Không chỉ là cô.
Mà cha vợ Bạch Tuấn Sơn đang ngồi ở ghế sau cũng nhìn con rể nhà mình chằm chằm, ông ta cũng cảm thấy, hình như con rể của mình càng ngày càng trở nên thần bí rồi.
Nhìn sắc mặt của hai người, Lâm Thiệu Huy nhịn không được mà cười tủm tỉm, anh nói: “Vợ à, việc này thật sự chỉ có một ít liên quan tới anh, dù sao thì anh cũng chỉ nói có một câu mà thôi."
Lâm Thiệu Huy nói không sai.
Anh thật sự chỉ là chỉ nói một câu mà thôi.
Nhưng mà, chỉ một câu của anh, chỉ sợ là cả tỉnh Nam Lộc này đều phải nghiêng trời lệch đất.
"Haaa..."
Bạch Tố Y hiển nhiên là tin Lâm Thiệu Huy, không khỏi lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười, cô nói: "Xem ra lần này chúng ta thật sự quá may mắn. Nhưng mà, lần sau anh tuyệt đối không được lỗ mãng như vậy nữa!"
Ánh mắt Bạch Tố Y nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, tràn ngập tình yêu và dịu dàng.
Chỉ là ngay lúc này.
Ngay sau khi chiếc Mercedes Benz lái vào cổng thì giọng nói của cha vợ Bạch Tuấn Sơn lại bắt đầu run rẩy: “Bạch Tổ Y, ba...chúng ta đi nhầm chỗ rồi phải không?"
Bạch Tố Y sửng sốt, sau đó cô vội vàng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, chỉ là vừa nhìn một cái cô cũng trợn mắt há hốc mồm như ba mình, cô gần như không dám tin tưởng vào ánh mắt mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.