Hôm sau đột nhiên sự việc trở nên xôn xao trong nhóm.
Cũng không biết là phụ huynh nào làm việc không nên làm, đã quay video rồi đăng lên.
Ngắt đầu bỏ đuôi.
Văn án cũng viết rất mơ hồ.
Tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Ở cửa phòng vẽ có rất nhiều học sinh muốn đến hoàn tiền. Suy cho cùng, chẳng qua là danh dự của tôi ảnh hưởng đến phòng vẽ. Lúc một đám người đang sứt đầu mẻ trán, Chu Tề đã gọi điện thoại đến.
Đầu tiên là giải thích, sau đó lại nói với tôi sẽ mau chóng xử lý chuyện này. Bây giờ tôi không muốn nghe anh ta nói lời vô nghĩa, sau khi cúp máy thì chuẩn bị liên hệ luật sư. Không ngờ Chu Tề làm việc còn nhanh hơn, buổi chiều đã xóa được đoạn video kia, hơn nữa người quay cũng đã giải thích. Chu Tề đã đưa ra lời thanh minh.
Chuyện này coi như là qua đi.
Phó Đa Đa nói coi như anh ta còn có chút lương tâm và trách nhiệm. Buổi chiều sau khi tôi rời khỏi phòng vẽ, thấy Chu Tề đứng ở bên kia đường.
Đương nhiên anh ta đang đợi tôi.
Chúng tôi tìm một quán cà phê để ngồi, Chu Tề nhìn tôi rất dè dặt: "Xin lỗi."
"Sau này phiền anh trông coi cho tốt hồng nhan tri kỷ này của anh đi, còn nữa, anh không thông qua thử việc, sau này không cần đến phòng vẽ nữa. Tôi không muốn xảy ra chuyện tương tự." Tôi nói thẳng, ánh mắt Chu Tề càng thêm sợ hãi.
Lúc tôi đứng dậy muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-liet-nhu-lua/2897432/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.