Chương trước
Chương sau
Khi được mười một tháng, Bánh ngọt thông minh đã có thể gọi người rồi, mỗi ngày đều gọi đa đa đa đa. Về phần xưng hô với hai người, Lục Nghiêu và Tô Hòa cũng đã thương lượng, gọi Lục Nghiêu là cha lớn, gọi Tô Hòa là cha nhỏ. Nhưng sau một thời gian dài dạy dỗ, Bánh ngọt vẫn không nói được chữ nhỏ, mỗi khi đói bụng hay khóc lóc đều gọi đa đa, chuyện này đã khiến Tô Hòa buồn bực cả thời gian dài.
Có đôi khi Bánh ngọt luôn luôn gọi Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cũng chiều theo nó, bất luận đang làm gì, chỉ cần Bánh ngọt mở miệng thì hắn có thể lập tức bỏ công việc trên tay xuống để dỗ dành nó. Đương nhiên là ngoại trừ lúc đang ở cùng Tô Hòa, Tô Hòa cảm thấy bản thân vẫn có phân lượng hơn chút.
Thế nhưng hai cha con thường hay có những cuộc tranh giành nhỏ liên quan đến quyền sở hữu Lục Nghiêu. Bánh ngọt mới học nói, Tô Hòa cũng mới học nói, đôi khi có thể tranh cãi ồn ào vì vấn đề này, mặc dù chỉ là vài chữ hay vài từ đơn giản, nhưng dưới cái nhìn của Tô Hòa thì vẫn rất căng thẳng.
Vì thế, mỗi ngày đám hạ nhân đều nghe thấy đối thoại như sau trong phủ tướng quân.
“Cha lớn, của ta!”
“Đa đa, a!”
“Không được, cha lớn, là của ta!”
“A, hông phải, đa, a!”
Đối thoại tuần hoàn qua lại, hai người kia luôn chỉ vì vài câu nói mà tranh luận cả nửa ngày. Hạ nhân trong phủ thấy mãi cũng quen, đôi khi còn phải dỗ dành bên thua. Nhỏ thua khóc thì cho một bát sữa là xong, lớn thua khóc thì… ừm, chỉ có thể đợi tướng quân trở lại. Về phần dỗ dành như thế nào, dù sao thì ngày hôm sau Bánh ngọt vẫn luôn để nhũ mẫu trông, bữa sáng cũng trực tiếp không ăn, không thể nói, không thể nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.