Mộ Chính Thuần che miệng không ngừng ho khan, sau đó đỡ Ngô Uy đứng dậy.
“Chú Ngô, cậu có sao không?”
Chú Ngô không những chỉ là vệ sĩ của ông ấy, hơn thế nữa còn là một người bạn của Mộ Chính Thuần.
Không những bảo vệ ông ấy mà còn thay ông ấy giải quyết rất nhiều rắc rối, đối xử với bố con họ cũng rất tốt.
“Chủ tịch… tôi… khụ..”
Ngô Uy vừa mới mở miệng nói chuyện bỗng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương nặng.
“Để tôi.”
Sau khi chữa khỏi chân cho mẹ mình, Tần Phong luôn mang kim châm cứu theo bên người, hắn dùng cây châm đâm vào huyệt vị của Ngô Uy, chẳng bao lâu sau sắc mặt của ông ta dần trở nên bình thường. Nhìn thấy Tần Phong mặc bộ đồ nhân viên của công ty mình, Mộ Chính Thuần nhíu mày, hỏi: “Cậu là nhân viên của công ty tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi vừa mới tới hôm qua.” Tần Phong gật đầu nói.
Mộ Chính Thuần quay sang nhìn Mộ Uyển Quân: “Con mau nói cho ba biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
“Ba không nhìn thấy à, anh ây là nhân viên công ty, ba còn bắt con phải giải thích cái gì?”
Giọng điệu Mộ Uyển Quân thờ ơ.
Tuy nhiên trong lòng Mộ Uyển Quân vẫn có hơi nghi ngờ, tại sao thân thủ của Tần Phong lại mạnh như vậy?
Trong mắt cô, thân thủ của chú Ngô đã vô cùng mạnh mẽ, có lần cô còn thấy ông ta đập nát con sư tử đá trước nhà mình, nhưng vừa nãy lại bị một chiêu của Tần Phong đánh gục ư?
Hay là Tần Phong đột ngột tấn công cho nên Ngô Uy mới sơ ý dính chiêu. Chỉ có lời giải thích này mới thật sự hợp lý.
“Thằng nhãi, lần này cậu cũng chỉ vì bảo vệ Uyển Quân, chúng ta xem như bỏ qua chuyện này.”
Ngô Uy bị thương, hiện giờ còn có thêm người ngoài là Tần Phong nên Mộ Chính Thuần cũng không tiện nói những chuyện khác, chỉ đành đỡ Ngô Uy dậy rồi rời đi.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Mộ Uyển Quân không biết hiện giờ nên cảm ơn chuyện Tần Vũ đã bảo vệ mình hay trách móc hắn vì đã suýt nữa gϊếŧ chết bố của cô nữa.
“Muốn mời cô bữa cơm.”
Tần Phong nói.
“Không cần đâu, dưới tầng có căn tin.”
Mộ Uyển Quân từ chối không chút do dự rồi xoay người rời đi.
“Ok.”
Tần Phong cũng không ép buộc cô.
Dưới lầu.
Bởi vì Ngô Uy bị thương nên Mộ Chính Thuần chỉ đành tự lái xe, ông ấy nghiêng đầu hỏi Ngô Uy: “Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Với thân thủ của cậu sao có thể để cậu ta làm mình bị thương được chứ?” Ông ấy biết rất rõ thực lực của Ngô Uy, hiện giờ ông ta bị Tần Phong làm bị thương tới mức này, Mộ Chính Thuần thật sự không hiểu nổi.
Ngô Uy bụm ngực nói: “Cậu thanh niên trẻ tuổi kia quá mạnh, hơn nữa tôi có cảm giác hắn chỉ tùy ý tung đòn thôi, nếu hắn tăng thêm một phần lực thì tôi đã mất mạng.”
“Phù”
Mộ Chính Thuần hít một hơi khí lạnh, hỏi: “Vậy thực lực của hắn thật sự là gì?”
Ngô Uy lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi: “Không rõ, sâu không lường được, chỉ sợ hắn đã… đạt tới cảnh giới kia.”
Lần này Mộ Chính Thuần không truy hỏi nữa, bàn tay cầm vô lăng khẽ run lên.
Trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng lo sợ.
Một cao thủ như vậy lại làm ở công ty mình, chắc chắn có mục đích gì đó.
Ông ấy tuyệt đối phải đi âm thầm điều tra một chút, nếu không sợ rằng con gái mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
…
Tần Phong vẫn chưa biết chỉ với một cái phất tay của mình đã khiến Mộ Chính Thuần âm thầm lo sợ, còn khiến cho cao thủ như Ngô Uy nhìn không thấu thực lực của hắn.
Vừa ăn cơm trưa xong, Tần Phong nhận được điện thoại của Thẩm Đại Tài, thông báo đã giải quyết xong chuyện của nhà họ Khương.
Sau khi Khương Quốc Đống bị Tần Phong gϊếŧ chết, hắn tra ra được một ít hạng mục kiến trúc của nhà họ Khương bị cắt xén nguyên vật liệu, toàn bộ lãnh đạo của nhà họ Khương đều bị kết án khác nhau.
Tần Phong nghe được tin này cũng không có phản ứng gì to tát, chuyện của nhà họ Khương chỉ do bọn họ tự làm tự chịu thôi.
Tần Phong đang muốn cúp điện thoại thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sau đó căn dặn Thẩm Đại Tài: “À đúng rồi, điều tra một ít tin tức của nhà họ Tần, có tin gì mới thì báo cho tôi.”
Tần Phong nghĩ tới bố mình, hắn muốn biết đối phương rốt cuộc là có chỗ đứng thế nào ở Đế Đô.
“Thiếu chủ, rốt cuộc cậu muốn tra chuyện của nhà họ Tần nào ở Đế Đô?”
Dù sao cũng là người ở Bạch Hải, đối với các gia tộc ở Đế Đô ông ấy cũng không mấy quen thuộc.
Tần Phong vẫn còn nhớ biển số xe mà bố mình lái, sau đó báo lại cho Thẩm Đại Tài để ông ấy bắt đầu tra từ biển số.
“Cứ chờ đó, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ cho các người thấy tên phế vật này sẽ xuất hiện trước mặt các người thế nào.”
Trong đôi mắt Tần Phong tràn đầy thù hận người đàn ông đã nhẫn tâm bỏ rơi vợ con.
…
Chạng vạng tối, Tần Phong tan làm xong thì đón xe chạy về cổng thôn Thành Trung.
Hắn vừa bước xuống xe đã thấy hai mẹ con Phương Huỳnh đứng ngoài cổng thôn.
Tần Phong không định để ý hai người họ, hắn vốn định đi đường vòng nhưng hai mẹ con Phương Huỳnh lại kích động tiến tới.
“Tần Phong!”
Thấy Tần Phong không để ý tới mình, Phương Huỳnh bước thẳng tới, ôm lấy cánh tay hắn: “Tần Phong, chuyện trước kia là do em sai, bây giờ anh có thể cho em một cơ hội không?”
Trước đây Tần Phong có nói chuyện với cô ta vài tháng nhưng chưa từng đưa cô ta về nhà, Phương Huỳnh chỉ biết hắn ở thôn Thành Trung nhưng không rõ là căn nào nên chỉ đành đứng đợi ở cổng.
Cô ta phá thai nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày, bây giờ lại không nhịn được tới tìm Tần Phong.
“Tần Phong à, Phương Huỳnh cũng vì cậu mà phá cái thai đi rồi, cậu cho con bé một cơ hội đi.”
Hai mẹ con Phương Huỳnh kẻ tung người hứng, còn không quên việc nhắc nhở hắn Phương Huỳnh vì hắn mà bỏ đứa bé.
“Xin hai người giữ tự trọng!”
Tần Phong rút cánh tay về, cũng không buồn nhìn Phương Huỳnh một cái mà quay đầu đi vào bên trong.
“Tần Phong…”
Hai mẹ con Phương Huỳnh vẫn lẽo đẽo đi theo phía sau.
Tần Phong cũng không khách sáo nữa, quay đầu lại uy hϊếp: “Nếu như hai người còn dám theo tôi vào trong, đừng trách tôi vô tình.”
Nếu như đã không còn ở bên nhau nữa, Tần Phong cũng không muốn mẹ mình biết đến sự tồn tại của người phụ nữ này, tránh ảnh hưởng tâm trạng của mẹ hắn.
Lúc hai người tìm hiểu nhau, đến tay của Phương Huỳnh còn chưa kịp nắm huống hồ chuyện có thai, cô ta có thai với người khác, thậm chí cùng lúc qua lại với tận mấy người đàn ông, ở cùng người phụ nữ như vậy chính là không tôn trọng bản thân.
Hai người bị Tần Phong hù dọa chỉ đành đứng yên, không dám đi theo sau hắn nữa.
“Mẹ, làm thế nào bây giờ?”
Phương Huỳnh không cam lòng nói.
Mẹ Phương Huỳnh tính toán một lúc lâu, đột nhiên bà ta vỗ đùi nói: “Đi, chúng ta đi tìm nhà họ Thẩm.”
Mẹ cô ta thầm nghĩ, Thẩm Đại Tài cung kính như vậy với Tần Phong, quan hệ của hai người họ nhất định rất tốt, nếu như bây giờ bà ta có thể cầu xin Thẩm Đại Tài nói tốt về hai người trước mặt Tần Phong, không chừng hắn sẽ chấp nhận cưới Phương Huỳnh.
Tóm lại dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào, bà ta cũng phải gả con gái cho Tần Phong, chỉ có như vậy hai mẹ con họ mới được trải qua những ngày tháng tốt lành.
Có thể khiến Thẩm Đại Tài làm tay sai cho mình, chắc chắn Tần Phong phải vô cùng giàu, mẹ Phương Huỳnh thậm chí còn nghĩ đến chuyện tương lai, bà ta nhất định phải bắt Tần Phong dùng một căn biệt thự làm sính lễ, tốt nhất còn phải có xe sang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]