Edit: Sabj
Tầm mắt của mọi người đồng thời chuyển về hướng phát ra giọng nói.
Đó là một nam tử chỉ khoảng hai mươi tuổi, một thân hồng y, dẫn theo một đám người trẻ tuổi trông rất ngông cuồng. Hắn nhìn chung quanh một chút, sau khi phát hiện tầm mắt mọi người đều đặt lên người mình thì mới cong khóe miệng nói: “Nghe nói Bạch gia chủ Bạch Võ Sơn võ công cao tuyệt, trong võ lâm thiên hạ gần như chưa có địch thủ, không biết Bạch đại thiếu gia có giống như vậy hay không?”
Tên này đang bắt lỗi, Minh Sơ chắc chắn một trăm phần trăm.
Lời này vừa nói ra, lập tức chiếm được phụ họa của rất nhiều người trong võ lâm, họ ào ào hiếu kỳ nói: “Nói không sai.”
“Màn vừa rồi của Bạch đại thiếu gia thoạt nhìn thật phi thường.”
Phía sau đám người một giọng nói vang lên: “Không bằng để Bạch đại thiếu gia và chúng ta luận bàn một chút đi, cũng để cho mọi người được chiêm ngưỡng võ công của Bạch gia?”
Bạch Hoàng Chúc cúi đầu nhìn một bên mặt Minh Sơ, sắc mặt của Minh Sơ lúc này rất khó coi, Bạch Hoàng Chúc tuyệt không nghi ngờ Minh Sơ thật ra rất muốn lao ra vật mấy tên vừa rồi xuống đất. Trong lòng hắn cười khổ một tiếng, nhanh chóng mở miệng trước khi Minh Sơ bùng nổ: “Nếu mọi người đã có hứng thú như vậy thì tỉ thí một trận có được không?”
Minh Sơ không đồng ý hừ một tiếng, sau đó nói với người bên cạnh: “Sức khỏe của chàng.”
Nàng đã đè nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2139004/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.