Edit: Sabj
“Vì sao?” Minh Sơ nhìn chăm chú vào mấy người trong phòng, trong mắt ẩn ẩn hàm chứa sự phẫn nộ.
Mấy người đó đều im lặng không nói, Thẩm Bích Nguyệt lặng lẽ nhìn Bạch Hoàng Chúc, niềm vui mất rồi lại có được vẫn chưa hoàn toàn tan biến, còn Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân song song nhìn chằm chằm Minh Sơ, trên mặt Bạch Hoàng Quyết vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như mọi ngày, còn Bạch Hoàng Lân vẫn là gương mặt hờ hững. Minh Sơ cảm thấy thái độ của hai huynh đệ Bạch gia rất kỳ lạ.
Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc nhìn Minh Sơ, lại theo tầm mắt nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân, sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng hắn vẫn phải mở miệng hỏi: “Ta tưởng rằng ít nhất chúng ta vẫn còn tình cảm huynh đệ đúng không?”
“Đương nhiên, chúng ta là huynh đệ.” Bạch Hoàng Quyết lập tức trả lời chắc chắn.
Bạch Hoàng Lân vẫn không nói gì, ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Thẩm Bích Nguyệt nhíu mày nhìn bốn người, đang muốn mở mệng ngăn cản họ nói tiếp thì Bạch Hoàng Chúc lại nói: “Chúng ta… thật sự chỉ có thể làm kẻ thù sao? ”
“Đúng, chúng ta là kẻ thù.” Người mở miệng là Bạch Hoàng Lân.
Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ mặc dù đã lường trước hắn sẽ nói như vậy, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra thì sắc mặt vẫn biến đổi. Bạch Hoàng Chúc nhếch môi không mở miệng, nhưng Minh Sơ thì không im lặng như thế, nàng lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2138997/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.