Edit: Sabj
“Chàng nói vật này từ trên người người kia rơi xuống?” Ngữ khí của Minh Sơ hơi kì lạ, ánh mắt nhìn Bạch Hoàng Chúc cũng mang theo vài suy nghĩ khó có thể nói rõ.
Bạch Hoàng Chúc gật đầu: “Ta nghĩ chắc là vậy.”
Minh Sơ vươn tay cầm lấy cây trâm bạc, không hề nhìn cẩn thận mà thu nó lại: “Nếu chủ nhân thật sự của cây trâm bạc này đã đến đây, như vậy Bạch gia còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
Bạch Hoàng Chúc nhìn vẻ mặt Minh Sơ, sau một lúc im lặng cuối cùng mới nói: “Là người của Hắc Y giáo?”
Minh Sơ quay đầu: “Ừ, là người đuổi giết ta trong trận chiến của Lãm Nguyệt cung và Hắc Y giáo ngày trước.”
Lúc Bạch Hoàng Chúc nghe được câu này động tác nhịn không được dừng lại, nói khẽ: “Người kia… rất đáng sợ sao?”
“Vô cùng đáng sợ, khi đó ta bị ép đến bước không còn chỗ trốn nên cảm thấy rất đáng sợ.” Minh Sơ gật đầu nói, sau đó lập tức bật cười, “Tuy nhiên bây giờ ta đã không còn là ta của năm đó, không phải sao?”
Bạch Hoàng Chúc cứ nghĩ Minh Sơ từ trước tới nay đều mạnh mẽ, quả nhiên cũng phải trải qua nhiều năm trưởng thành mới có được.
Bạch Hoàng Chúc lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Ý của nàng là nếu chủ nhân cây trâm bạc này xuất hiện ở Bạch gia, vậy chứng tỏ trong Bạch gia đã có người của Hắc Y giáo trà trộn vào từ lâu?”
Minh Sơ nghiêm túc gật đầu: “Không sai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2138979/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.