Edit: Sabj
Trời chiều không hề có sức sống, mặt đất phủ một màu ánh sáng tối mờ, dưới ánh hoàng hôn, trên mặt đất tối tăm là một tòa thành vẫn gần trong gang tấc, nhưng lại mất đi ý nghĩa ngày xưa.
Chín người im lặng đứng trong rừng trúc, trước một ngôi mộ mới lập, không khí áp lực khiến người ta cảm thấy khó thở. Đây là lần đầu tiên giành lại tự do trong mười bảy năm qua, cũng là mười bảy năm gắn bó kề cận bên nhau, lần đầu tiên hoàn toàn mờ mịt. Dường như mặt trời vĩnh viễn sẽ không hạ xuống, họ đứng đó, hoàng hôn cũng vẫn ở bên, cho đến khi một giọng nói khàn khàn của thiếu niên phá vỡ sự im lặng: “Túc Huyền, cần phải đi rồi.”
Những lời này hắn nói với thiếu nữ đứng đầu đám người đang đối diện với mình, nữ tử kia cúi đầu trước ngôi mộ, trong mắt không có buồn vui, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta không đi.”
Lại im lặng như cũ, dường như mọi người đã biết nữ tử đó sẽ nói như vậy.
“Ta đi.” Hoàng y thiếu niên đứng cuối đám người trong giọng nói lộ ra hàn ý, ngoài nữ tử kia, những người khác đều nhìn về phía hắn, cũng đồng thời thấy người chưa bao giờ thay đổi vẻ mặt lại đang không tiếng động rơi lệ. Hắn xoay người, quay đầu lần cuối nhìn thiếu nữ đứng bên mộ, cũng như xuyên qua thiếu nữ nhìn người đang nằm dưới “Chờ ta làm xong chuyện nên làm, ta sẽ trở lại Mộ Thâm Viện ở bên hắn.”
Không ai giữ hắn lại, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2138971/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.