Edit: Sabj
“Đại thiếu gia…” Dưới vẻ mặt của Bạch Hoàng Chúc cuối cùng Minh Sơ cũng đi lượm người về, ai ngờ lão nhân vừa được nhặt về một cái lập tức ôm lấy Bạch Hoàng Chúc kéo cũng không đi.
Sau khi nói rõ ràng tiền căn hậu quả, lão nhân vừa nghẹn ngào hô vừa nhào tới trước giường Bạch Hoàng Chúc, dáng vẻ nước mắt nước mũi lưng tròng khiến Bạch Hoàng Chúc mơ hồ thấy áy náy… Mặc dù hắn cho rằng việc này chẳng có liên quan gì đến mình.
Vừa rồi hắn đã giải thích, hắn là quản gia của Bạch gia một trong bát đại thế gia, tên là Bạch Luyện.
Minh Sơ buồn cười nhíu mày hỏi: “Ngươi nói ngươi là quản gia Bạch gia của bát đại thế gia?”
Lão nhân gật đầu, đầu cũng không thèm quay lại.
Minh Sơ cảm thấy đầu bắt đầu đau, nhưng hiển nhiên nàng vẫn không đau đầu bằng Bạch Hoàng Chúc. Thống khổ thở dài một hơi, Bạch Hoàng Chúc muốn nâng lão nhân dậy, nhưng không may hắn bây giờ bị bọc không khác gì cái bánh nếp không thể nhúc nhích. Tuy nhiên cũng may lão nhân nghe thấy tiếng thở dài của hắn, ngẩng đầu vô cùng thân thiết nói: “Đại thiếu gia người làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu hay không?”
Bạch Hoàng Chúc ngẩn người ra rồi vội vàng hỏi: “Không phải ta khó chịu, chỉ là… sao ngươi lại tới đây, sao ngươi biết ta là đại thiếu gia của ngươi?”
Lão nhân tên Bạch Luyện vội nói: “Tất nhiên là có người báo cho lão gia biết, sau khi lão gia biết đại thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2138969/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.