Edit: Sabj
Lúc này bên trong Vu lâu, Ly sứ giả gia nhập giúp Tố Thất thoải mái hơn rất nhiều, tay áo dài trong không trung tung bay bức lui sát thủ áo đen sang một bên, bên cạnh hắn Ly sứ giả thuận thế cầm Ly Hồn ô trong tay chống đỡ, trong ô vài sợi tơ sắc nhọn bắn thẳng về phía sát thủ áo đen.
Một sát thủ không kịp tránh bị một kích trúng giữa ngực, thoáng chốc máu tươi phun ra, nhiễm đỏ mặt đất Vu lâu vốn một hạt bụi còn không có.
Mắt thấy một người bị thương mà hai đối thủ vẫn lông tóc không tổn hao gì, đôi mắt nhóm sát thủ áo đen hiện lên tia tàn nhẫn, đang định ra tay, lại nghe thấy một tiếng vang, một người chật vật bị ném vào trong Vu lâu, biến đổi này khiến động tác mọi người chậm lại nhìn về phía người đó, vừa nhìn, Minh Sơ chỉ cảm thấy máu toàn thân đều lạnh lẽo.
Người kia ngã mạnh vào phòng sắc mặt trắng đến ghê người, khuôn mặt thanh tú tràn đầy mỏi mệt, hai mắt đóng chặt, dường như đang chịu đựng nỗi đau nào đó, vết thương trên cổ từ từ chảy máu, màu đỏ tươi của máu đối lập với màu tái nhợt của cổ tạo nên bức tranh thật thê lương.
Trong nháy mắt đó, Minh Sơ chỉ muốn thét chói tai, nhưng nàng không làm vậy, nàng chỉ dùng tốc dộ nhanh nhất chạy qua ôm lấy hắn, giọng nói run run: “Bại gia tử, chàng sao rồi…” Người trong lòng không trả lời nàng, hai mắt vẫn khép chặt, chỉ có đôi lông mày như nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-he-tuong-cong/2138967/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.