Ngón tay Đỗ Mạn Thanh rơi vào khoang miệng ẩm ướt, bỗng có một cảm giác kỳ lạ từ ngón tay truyền đến cổ tay rồi chạy thẳng vào tim, nàng cảm thấy trái tim đập bình bịch mới kêu lên một tiếng : “Hoàng nhi!”
Mộ Dung Khuê bị tiếng hoàng nhi của Đỗ Mạn Thanh làm tỉnh lại, vội vàng mở miệng nhả ngón tay Đỗ Mạn Thanh ra, hoảng hốt nói: “Nhi tử đáng chết, nhi tử…” Bốn chữ “không kìm lòng nổi” hắn không nói ra, chỉ đứng nhìn Đỗ Mạn Thanh, sợ Đỗ Mạn Thanh tức giận.
Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Mộ Dung Khuê hoảng loạn, mặt mũi đỏ bừng, nói năng lộn xộn, trong lòng kêu to: “Trời ơi, quả nhiên nhi tử hoàng đế có bệnh luyến mẫu rồi!
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh không mắng chửi hắn, tâm trạng vừa ổn định lại đã cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, hận không thể lập tức bày tỏ nỗi lòng, vội vàng nhìn ngó xung quanh rồi mới nói: “Mẫu hậu, ngày đó ở từ đường lúc nhi tử tự tay đón được người, thì đã biết người là do ông trời ban cho nhi tử, trong lòng nhi tử…”
Đỗ Mạn Thanh cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đáp: “Ta biết ngươi là người con có hiếu.”
Mộ Dung Khuê bị cắt ngang, lúc này mới ý thức được chính mình đang lấy thân phận là con trai để bày tỏ, khó tránh khỏi bị hiểu lầm là luyến mẫu mà không phải tình yêu nam nữ. Hắn đang định nói tiếp thì Diệu Tâm ở bên ngoài bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Lữ thái phi đang ở ngoài cung náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hau/2183070/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.