Đỗ Mạn Thanh thầm than một tiếng, người mắc bệnh luyến mẫu luôn có cảm giác mẫu thân của mình là nhất, mẫu thân mình làm gì cũng đều tốt đẹp. Nếu thành thân cũng phải chọn một thê tử có dáng vẻ và tính tình giống như mẫu thân của mình.
Nàng tự cảm thán xong rồi mở miệng nói: “Yên tâm, nhất định sẽ chọn cho ngươi một thê tử giống như ta.”
Đây là đang từ chối trẫm sao? Tâm trạng Mộ Dung Khuê buồn rầu, rồi lại thấy không cam lòng, thử thăm dò thêm lần nữa, nói rõ từng chữ: “Mẫu hậu không hiểu tấm lòng của nhi tử?”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Ta hiểu. Giờ cũng đã muộn rồi, ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Khuê buồn bực, nhưng lại không dám nói tiếp, hắn chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh sẽ lại từ chối hắn, chặt đứt tất cả tình cảm cũng như cái cớ mẫu tử thân thiết của hắn.
Trở về Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê ngồi xuống ghế, gọi Lạc công công vào hỏi: “Ngươi nhìn trẫm, nhìn trẫm cho thật kỹ!”
Lạc công công không hiểu rõ, chỉ nghe lời mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê chỉ vào cái mũi của mình nói: “Chẳng lẽ trẫm không đẹp?”
Lạc công công kinh ngạc, tiếp theo mạnh mẽ gật đầu: “Hoàng thượng là nam tử đẹp nhất trong thiên hạ.”
Mộ Dung Khuê lại hỏi: “Chẳng lẽ trẫm không có tài mạo song toàn?”
Lạc công công lại gật đầu mãnh liệt, bổ sung thêm: “Hoàng thượng không chỉ tài mạo song toàn, người còn biết làm điểm tâm.”
“Còn có, trẫm là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hau/2183063/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.