Đúng là cuối thu lá phong đỏ, xe ngựa băng qua rừng phong, chấn động đến mức lá phong xào xạc tuôn rơi.
Đến lúc này, Đỗ Mạn Thanh mới cảm thấy buồn bã lúc chia ly, không khỏi nhấc màn xe lên, hướng về phía xe ngựa đi bên cạnh, khẽ gọi: "Hoàng nhi!"
Mộ Dung Khuê tai thính, nghe được một tiếng gọi khẽ khàng này, lập tức bảo với phu xe: “Ngừng!”
Đám thị vệ đi theo sát phía sau cũng dừng lại, tiếng bánh xe cùng với tiếng vó ngựa hãm lại, nghe khá chói tai.
Mộ Dung Khuê lại không thèm để ý đến gì khác, lập tức nhảy xuống xe ngựa rồi nhảy tót lên xe của Đỗ Mạn Thanh, ngồi xổm trước mặt Đỗ Mạn Thanh, cầu xin: "Mẫu hậu, đừng rời bỏ nhi tử!"
“Ngươi biết là ta muốn đi?" Giọng Đỗ Mạn Thanh ảm đạm xuống, có chút run sợ.
Mộ Dung Khuê quay lại, kéo kín màn xe, sau đó dựa đầu vào đầu gối Đỗ Mạn Thanh, buồn buồn nói: “Đương nhiên nhi tử biết mẫu hậu muốn rời đi.”
Đỗ Mạn Thanh cắn môi, sờ sờ đầu Mộ Dung Khuê, rốt cuộc không có cách nào thốt ra lời hứa hẹn gì cả, chỉ nói: “Đợi ta đến từ đường Đỗ thị xem một cái đã, xem xong rồi nói sau!”
Mộ Dung Khuê cũng biết, hiện nay đã ra khỏi thành, gần tới từ đường Đỗ thị rồi, Đỗ Mạn Thanh không đến đó xem một chút, làm sao có thể cam tâm?
Mộ Dung Khuê khe khẽ thở dài, đang định nói chuyện, đột nhiên chợt nghe thấy Thạch Cố Hành hét lớn một tiếng, nói: "Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hau/2183042/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.