Chương trước
Chương sau
Phượng mâu thâm thúy yên tĩnh quan sát Nhạc Đồng Đồng, thấy sắc mặt Nhạc Đồng Đồng hôm nay không tệ, mới hơi chút yên tâm lại.

Cuối cùng, phượng mâu vừa chuyển, liền rơi vào trên người Dạ Quân Lăng.

"Quân Lăng, mấy ngày nay ngươi chịu khổ, đã bảo ngự y nhìn cho ngươi một cái chưa! ?"

Nói như thế nào cũng là thân đệ đệ duy nhất của mình, Dạ Quân Minh đương nhiên là quan tâm .

Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Dạ Quân Lăng lập tức mở miệng nói.

"Hoàng huynh không cần lo lắng, ta không sao."

"Nói như thế nào cũng ngã xuống từ chỗ cao như vậy, dù bên ngoài không có thương tích nhưng vẫn nên để ngự y nhìn một cái Trẫm mới yên tâm."

Nghe thấy Dạ Quân Minh nói, Dạ Quân Lăng liền tính toán cự tuyệt.

Nhưng mà, lúc này Nhạc Đồng Đồng ngồi ở trên giường không khỏi mở miệng nói.

"Đúng vậy! Quân Lăng, ngươi nghe Hoàng thượng nói đi, ngoan ngoãn để ngự y kiểm tra một chút đi! Nếu không, Ai gia cũng không yên lòng đâu!"

Nhạc Đồng Đồng mở miệng, trên mặt đều là vẻ quan tâm.

Dạ Quân Lăng nghe nói, khóe miệng không khỏi nhất câu, mở miệng cười nói.

"Được, vậy ta sẽ tới chỗ ngự y xem một chút!"

Dạ Quân Lăng mở miệng, mặt mày vui vẻ, hai tròng mắt mỉm cười, một bộ bảo bảo nghe lời.

Đối với lời Nhạc Đồng Đồng càng là nói gì nghe nấy.

Ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng đầy vui mừng tiếu ý.

Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt Dạ Quân Lăng đang hết sức chăm chú nhìn Nhạc Đồng Đồng, lại không hề nhìn thấy ánh mắt của Dạ Quân Minh đứng ở bên cạnh hắn càng thâm sâu khó lường...

Còn có Bình An cái miệng nhỏ nhắn phiết cao cao, vẻ mặt không vui...

...

Dạ Quân Lăng cùng Bình An có thể trở về, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên vô cùng vui mừng.

Tâm tình lo lắng mấy ngày nay rốt cuộc đặt xuống, cho nên, gần đây Nhạc Đồng Đồng đều ngoan ngoãn nghe lời ngự y, hảo hảo ở trong tẩn điện dưỡng thương.

Bởi vì Nhạc Đồng Đồng này lần bị thương rất sâu, ám khí kia thiếu chút nữa chạm tới trái tim, cho nên Lý ngự y càng phân phó Nhạc Đồng Đồng trong vòng một tháng không được lộn xộn.

Thế nhưng, Nhạc Đồng Đồng là người không chịu ngồi yên, để cho nàng ngoan ngoãn một hai ngày còn được, nếu kéo dài nàng cũng không kiên trì được!

Kết quả là, khi tinh thần Nhạc Đồng Đồng khá hơn, Nhạc Đồng Đồng liền ngốc không nổi nữa, mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài một chút.

Thế nhưng, mấy người Dạ Quân Lăng đâu thể đồng ý! ?

Mỗi ngày, Dạ Quân Lăng đều đi tới Mộng Nguyệt điện bồi Nhạc Đồng Đồng, biết Nhạc Đồng Đồng không chịu ngồi im, cho nên liền đặc biệt cho người đi tìm các loại ca vũ. Còn có các loại tạp kỹ biểu diễn đặc sắc vô cùng!

Kết quả là, Mộng Nguyệt điện mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói vỗ tay liên tiếp không ngừng.

Nhạc Đồng Đồng thích náo nhiệt, cho dù hiện tại không thể lộn xộn, thế nhưng mỗi ngày có thể nhìn thấy biểu diễn đặc sắc như thế, còn có Dạ Quân Lăng ở bên, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên rất hài lòng. Cũng không cảm thấy buồn chán .

Thật giống như hiện tại, Dạ Quân Lăng mời một đoàn tạp kỹ phi thường nổi danh tới biểu diễn.

Chỉ thấy đoàn tạp kỹ này, mỗi một màn biểu diễn đều vô cùng đặc sắc.

Có nhảy qua lửa, giẫm đao, thiết la hán, phun lửa ...

Tiết mục phong phú, đặc sắc làm cho người ta thấy hoa cả mắt, tiếng vỗ tay, tiếng thét to càng liên tục không ngừng...

Nhạc Đồng Đồng hành động bất tiện, chỉ có thể nằm ở trên ghế quý phi nhìn biểu diễn trên sân khấu.

Trên ghế quý phi này trải một tầng đệm thật dày, theo Thúy Nha nói, đây là Dạ Quân Lăng cố ý cho người chuẩn bị, nói nàng bị thương phía sau lưng, nằm như vậy sẽ thoải mái hơn.

Đối với việc này, Nhạc Đồng Đồng lại càng hài lòng.

Trước đây, nàng chỉ cho rằng Dạ Quân Lăng là một người cái gì cũng không biết, ăn chơi trác táng, không ngờ cũng có thời điểm cẩn thận như thế.

Hơn nữa, bây giờ hắn đối với mình càng chăm sóc chu đáo.

Trước đây, Nhạc Đồng Đồng còn oán giận, thiếu niên lớn lên dễ nhìn như vậy lại là con mình.

Thế nhưng bây giờ, nhìn Dạ Quân Lăng quan tâm mình như vậy lại cảm thấy, có một nhi tử sự đối với mình cẩn thận như vậy kỳ thực cũng không tệ !

Nhạc Đồng Đồng một bên ngồi ở trên ghế quý phi mềm mại xem cuộc vui, vừa ăn nho do Dạ Quân Lăng lột vỏ, chỉ cảm thấy thích ý không ngớt!

"Mẫu hậu, nho này ngọt không! ?"

Nhìn Nhạc Đồng Đồng vẻ mặt thích ý ăn nho do mình lột, Dạ Quân Lăng không khỏi câu môi cười nói.

Bộ dạng kia nhìn như một tiểu cẩu cẩu đợi chủ nhân khen ngợi, rất là đáng yêu.

Nhạc Đồng Đồng nghe nói, chỉ hơi nghiêng mặt, cười híp mắt nhìn Dạ Quân Lăng đang dùng một đôi mắt lấy lòng nhìn nàng, mở miệng cười nói.

"Ừ, rất ngọt!"

Liên tiếp uống thuốc đắng mấy ngày, đói bụng thì ăn một chút rau xanh cháo loãng các loại, bây giờ thật vất vả có thể ăn chút hoa quả, Nhạc Đồng Đồng ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.

Đặc biệt, đây là 'Nhi tử' hiếu thuận nàng! Đương nhiên là ngọt đến nhập tâm nhập phổi !

Dạ Quân Lăng nghe thấy lời Nhạc Đồng Đồng lập tức cười đến khoa trương.

"Ha ha, Mẫu hậu thích ăn thì ăn nhiều một chút, đợi một lát nhi thần lập tức cho người ra roi thúc ngựa chuyển một ít từ Vân Khuê tiến cung!"

Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Nhạc Đồng Đồng nghĩ nghĩ liền mở miệng hỏi.

"Vân Khuê! ? Nghe nói Vân Khuê cách kinh thành đường sá xa xôi, cho dù mới hái xuống, chuyển đến kinh thành không phải cũng hỏng sao! ?"

Nếu là ở hiện đại phương tiện giao thông phát triển, nàng không cảm thấy cái gì.

Chỉ là ở triều đại phương tiện giao thông khó khăn, chỉ có ngựa và thuyền, hơn nữa Vân Khuê cách kinh thành ít nhất cũng phải mười ngày, cho dù nho mới hái chuyển tới nơi này cũng sẽ bị hỏng! ?

Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng đang tính toán lại thấy Dạ Quân Lăng khóe miệng mỉm cười, mở miệng nói.

"Ha ha, này còn không đơn giản sao! ? Chỉ cần đem nho mới hái xuống để trong rương đá, lại cho người cưỡi thiên lý mã, ra roi thúc ngựa, ngày đêm đi gấp, ba ngày là đến kinh thành!"

Dạ Quân Lăng nói vẻ mặt nhẹ nhõm, thế nhưng, Nhạc Đồng Đồng nghe nói, lại khẽ nhăn mày.

Dạ Quân Lăng thấy vậy, không khỏi mở miệng hỏi.

"Mẫu hậu, ngươi đây là thế nào! ?"

Bây giờ, ánh mắt Dạ Quân Lăng một khắc cũng luyến tiếc rời khỏi Nhạc Đồng Đồng, cho nên, đối  thần sắc trên mặt Nhạc Đồng Đồng, tự nhiên thấy rõ.

Nhìn ra Nhạc Đồng Đồng như có chút không đồng ý, Dạ Quân Lăng không khỏi quan tâm hỏi.

Nhạc Đồng Đồng nghe nói, lập tức mở miệng.

"Mặc dù Ai gia thích ăn nho, nhưng hao tài tốn của như vậy, Ai gia ăn cũng không vui, sau này, ngươi cũng không cần cho người chuyển nho từ Vân Khuê tới."

Mặc dù, nàng hiện tại là Thái hậu nương nương, tất cả chi phí đều xa hoa vô cùng.

Thế nhưng, nàng vẫn còn có chút không quen.

Dù sao, hai tháng trước nàng vẫn còn là một học sinh bình thường.

Cho dù gia đình có chút điều kiện cũng không có xa xỉ như vậy .

Đối với tâm tư của Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Lăng không hề hay biết.

Lúc này, vừa nghe thấy Nhạc Đồng Đồng nói, chỉ khẽ gật đầu một cái, mở miệng nói.

"Đúng vậy, Mẫu hậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.