Ngược lại với Bình An lo lắng không thôi, Dạ Quân Lăng chưa từng sợ hãi lo lắng! ?
Dù sao hai người đều là hoàng tôn quý tộc nuông chiều từ bé, bình thường đi đâu không phải ngồi kiệu chính là ngồi xe ngựa.
Nghĩ đến hôm nay đi nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên!
Lúc này, Dạ Quân Lăng cũng cảm thấy hai chân đau nhức, cảm giác thể lực đã dần tiêu hao, chỉ là, rừng cây này lại không có người ở, chắc hẳn rắn độc mãnh thú nhiều không kể xiết, cho nên Dạ Quân Lăng cũng không dám nghỉ ngơi, nếu không đợi một lát có mãnh thú xuất hiện, bọn họ nên làm thế nào cho phải! ?
Trong lòng suy nghĩ, con ngươi đen vừa chuyển, thấy nữ tử đi ở bên cạnh đã sớm mồ hôi nhễ nhại, bộ dạng hữu khí vô lực, tựa như tùy thời cũng có thể ngã xuống.
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng không khỏi nhíu mày hỏi.
"Ai, ngươi không sao chứ! ?"
"Ta thật đói..."
Nghe thấy Dạ Quân Lăng nói, Bình An nhíu chặt mi, vẻ mặt ủy khuất nói.
Bình An không đề cập tới còn tốt, nàng nhắc tới, Dạ Quân Lăng chỉ cảm thấy bụng lập tức náo không thành kế.
Một tay sờ sờ bụng đã sớm đói cồn cào, Dạ Quân Lăng nhẹ nhàng nhìn bốn phía, liền chỉ vào bãi cỏ cách đó không xa, quay đầu nói với Bình An.
"Vậy ngươi ngồi ở chỗ kia trước, ta đi tìm vài thứ ăn!"
Nghe thấy lời Dạ Quân Lăng, Bình An cũng mệt muốn chết rồi, nên liền gật đầu, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hau-xinh-dep-lanh-hoang-khom-lung/1902180/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.