"Ôi, ta đói, ngươi đã bắt được cá chưa! ?"
Thanh âm mang theo ảo não oán giận không ngừng vang lên, làm Dạ Quân Lăng vốn vừa mệt vừa đói bắt đầu nóng nảy.
Tuấn mày nhíu chặt, liền quay đầu hướng phía nữ tử ngồi ở trên bờ rống lên.
"Ngươi tưởng ta không đói sao! ? Có bản lĩnh tự ngươi xuống bắt đi!"
Dạ Quân Lăng rống lớn, trong lòng vừa ảo não vừa tức giận.
Hôm qua hắn còn cho là bọn họ là hẳn là phải chết, nên mới tung mình nhảy xuống vách núi.
Ai biết, vách núi nhìn sâu không thấy đáy, phía dưới lại là một đầm nước!
May mắn hắn thủy tính tốt, vừa rơi xuống nước lập tức bơi lên bờ. Thuận tiện cứu Bình An không biết bơi lên.
Chỉ là, thời điểm Bình An rơi xuống vách núi bị cành cây va quệt bị thương, không tiện hoạt động.
Sau khi hai người ở bơi lên bờ cũng đã thấm mệt, liền hôn mê, đợi sau khi tỉnh lại thì trời đã bắt đầu mưa tầm tã.
May mắn bốn phía có nhiều cây đại thụ che chắn, cứ như vậy, bọn họ ở dưới gốc cây vượt qua buổi chiều đầu tiên.
Đợi sau khi tỉnh lại, mưa đã tạnh. Hơn nữa hôm nay dương quang chiếu khắp, vạn lý trời quang.
Xung quanh núi cao san sát, đại thụ chọc trời, san sát phi điểu bay vào bay ra, thật là tiên cảnh nhân gian.
Nếu bụng không kêu gào, vậy thì càng tốt hơn.
Người thì phải ăn ngũ cốc hoa màu, đói bụng rồi, đương nhiên phải tìm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hau-xinh-dep-lanh-hoang-khom-lung/1902175/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.