Tiếng gào thét của A Đan vẫn còn ầm ĩ trong điện thoại, vai Tô Ái Ái đã bị người nào đó vỗ nhẹ.
“Chào, Ái Ái cô nương!”
Trái tim Tô Ái Ái đập mạnh, quay đầu lại, trước cửa kính thủy tinh có một cậu nam sinh cao to một tay cầm túi hành lý, vẻ phong trần mệt mỏi đứng mỉm cười với cô.
Trong đám người ra ra vào vào, anh mỉm cười, lưng hơi khom xuống, gạt gạt tóc mái lộn xộn trên trán cô cho gọn, nụ cười làm lộ ra đôi răng khểnh, nghiêng đầu cười vô lại, anh hỏi: “Có nhớ anh không?”
Tô Ái Ái trừng mắt nhìn khuôn mặt người con trai này, không phải lần gặp trước vẫn còn đang giận sao? Không phải “Yên lặng một chút” sao?
Thật là xảo quyệt, thật là đáng ghét!
Anh cứ tới đây như vậy cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng không giải thích xem bản thân đang làm cái gì
Chỉ mỉm cười nhẹ nhàng như thế, vui vẻ nói: “Chà, có nhớ anh không?”
Bảo cô phải trả lời thế nào đây, câu hỏi đó của anh khiến cô một câu ừ hữ cũng không nói nổi thành lời.
“Huhu” một tiếng, cô òa khóc, ôm chặt lấy eo anh mà khóc, cô không thèm quan tâm xem trước cửa nhà ga có bao nhiêu người, cũng không để ý xem có người dừng lại xem kịch vui hay không, cô cứ như thế vùi đầu vào ngực anh, ôm thắt lưng anh mà khóc
Mấy ngày nay ở nhà, với bố mẹ cô chỉ có thể nói: một bạn trong lớp cấp ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hanh-tay-nao-khong-roi-le/3189874/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.