Lớp mười hai, ai cũng mong muốn thời gian đi chậm lại một chút, nói như vậy rõ ràng thời gian sẽ đến chậm một chút, nhưng lại mong muốn thời gian đi nhanh một chút, những ngày tháng như vậy còn có thể gìn giữ được bao lâu?
Lúc mùa xuân đến,Tô Ái Ái đang đứng dưới tàng cây anh đào xem trận thi đấu điền kinh của Thạch Liệt Tình, dùng sức vẫy vẫy bình nhựa đựng nước trong tay, hô “Cố lên! Cố lên!”, một vài cây hoa anh đào mỏng manh rơi vào trong áo khoác thể dục.
Trên tấm bảng đen loang lổ của phòng học xa xôi kia đã bắt đầu viết dòng đếm ngược thời gian: “Còn 100 ngày nữa là đến kì thi vào Đại học!”. Nhưng có ai chú ý đến đâu, đây là đại hội thể dục thể thao cuối cùng của các cô cũng là lần cuối cùng các thành viên trong lớp 12/3 hò hét cổ vũ cho bạn bè mình.
Lúc Thạch Liệt Tình về đích, Tô Ái Ái là người đầu tiên xông lên, Liệt Tình mỉm cười: “Ái ÁI, sao cậu còn căng thẳng hơn cả tớ?”
Tô Ái Ái mang chiếc túi được cả lớp chuẩn bị tới, tìm nước và kẹo chocolate, nói: “Đây cũng là lần đại học thể dục cuối cùng rồi!”
Thạch Liệt Tình ngẩn người, dùng bình nước rỗng không đập nhẹ vào đầu Tô Ái Ái: “Cái gì cậu cũng “lần cuối cùng”, cậu đúng là toàn lo nghĩ không đâu!”
Tô Ái Ái ha ha cười,cúi đầu nhìn danh sách thi đấu, kế tiếp là phần thi 1500 mét của Phương Ca.
Cô buột miệng nói: “Nè, Phương Ca cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-hanh-tay-nao-khong-roi-le/3189819/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.