"Nếu một ngày, Trần Tuân khiến em phải đau khổ thì tôi sẽ vượt ngục cướp em khỏi tay hắn."
"Quân Yên...em hãy nhớ kĩ!"
Trước khi cô rời đi Lôi Cận liền nhìn bóng lưng cô lạnh lùng nói từng chữ.
Cô sửng sốt, dừng cước bộ mà quay lại nhìn hắn.
Hai người bọn họ bị ngăn cách bởi tấm kính trong suốt, nhưng những lời nói của Lôi Cận cô vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Lắm lúc Quân Yên nghĩ, nếu Lôi Cận không làm những chuyện xấu trái với luân thường đạo lý thì có lẽ hắn sẽ rất ưu tú, được người người kính trọng, có hạnh phúc của riêng mình.
Chứ không phải như bây giờ, ngày ngày quanh quẩn trong bốn bức tường lạnh lẽo, đối mặt với song sắt cứng rắn đến hết đời.
Cô mím môi trầm mặc, mãi một lúc sau mới cong môi cười, đáp lại lời hắn:
"Rất tiếc, e rằng sẽ làm anh thất vọng rồi."
"Chúng tôi rất hạnh phúc, chẳng có đau khổ nào ở đây cả."
"Tôi đi đây, mong rằng đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau."
"Tạm biệt!"
Tạm biệt bóng tối của cuộc đời cô, trong lòng cô vốn dĩ đã có sẵn một hố đen đáng sợ, lại không ngờ đùng một cái xuất hiện thêm một cái nữa. truyện tiên hiệp hay
Nay có thể nói lời chia tay với nó, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Như trút bỏ được gánh nặng, Quân Yên rời đi với nụ cười hạnh phúc của mình.
Hắn đứng đó, nhìn bóng lưng cô khóe môi nặng nề cong lên.
Tạm biệt?
Sẽ không dễ dàng như vậy, sẽ còn gặp lại...Quân Yên.
Lôi Cận hắn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722257/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.