Làm sao mà yên tâm cho được...
Mặt trần lão gia trở nên nặng nề, giọng nói cũng có chút nghẹn nào, ông đưa mắt sang nhìn vợ mình đang khóc nức nở bất giác thở dài.
"Cậu cũng sang đó xem giúp được gì Trần Manh không, ở đây có tôi rồi..."
A Dương có chần chừ, như lại không thể làm gì khác cậu cúi đầu đáp lại lời của Trần lão gia rồi cũng rời khỏi đó.
Trong hành lang trước của phòng cấp cứu bây giờ cũng chỉ còn lại hai vợ chồng già, tuy họ khoác trên người những bộ đồ có giá đắt đỏ nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra sự lo lắng, buồn bã cùng với đau lòng.
Trần phu nhân nép vào lòng của chồng mình, cơ thể bà run lên từng đợt, bà không ngờ chuyện này lại xảy ra đột ngột như vậy, tuy bà biết sẽ có ngày tai hoạ ập tới nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.
Con trai thì đang đứng giữa ranh giới sống chết, còn con dâu thì chẳng biết tung tích.
Hai đứa nhỏ của bà sao lại khổ như thế này cơ chứ.
Trần phu nhân nghĩ đến đây liền không nhịn được mà tiếp tục oà khóc, lão Trần chỉ biết lắc đầu khuôn mặt ngoài lộ ra vẻ bất đắc dĩ thì chẳng còn gì khác.
Kim đồng hồ cứ tiến về phía trước, thời gian cứ trôi trái tim cứ thắt lại đau quặng.
Quân Yên từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng xa lạ, nằm trên giường êm nhưng cô lại cảm nhận được từng cơn đau nhức mà vết thương lúc va chạm mang đến cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164406/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.