"Đúng không?"
Sau câu nói kia Trần Tuân liền đè cô xuống bản thân mình thì trực tiếp đè lên người cô, hơi thở hắc ám của Trần Tuân khiến cho nhịp tim của cô đột ngột tăng nhanh.
Hai mắt Quân Yên như nổ đom đóm, mơ màng nhìn hắn đang ở trên người mình, bây giờ cô đang nghi ngờ hắn có thật sự mù hay không.
Bị mù mà có thể hành động một cách chuẩn xác như vậy à?
Suy nghĩ trong đầu lập tức thốt ra khỏi miệng, Quân Yên nhíu mày ngờ vực hỏi hắn.
"Trần Tuân...anh thực sự mù sao?"
Hỏi xong câu này cô lại cảm thấy có chút ngớ ngẩn, mình vậy mà lại hỏi một câu ấu trĩ như vậy. Ấy vậy mà Trần Tuân lại bật cười, nụ cười kia đầy dụ hoặc khiến cho Quân Yên có chút nghi ngờ.
Hắn cúi thấp đầu, đối mặt với cô hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc chỉ 1cm nữa thôi là chóp mũi của cả hai đã chạm vào nhau.
"Em đoán xem..."
Đối diện một cách gần gũi như vậy, Quân Yên vừa run sợ và hồi hộp trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp, không biết là vì sao mà cánh tay cô lại đưa lên chạm vào mặt hắn rồi di chuyển đến bên mắt hắn, ngón cái của Quân Yên chạm nhẹ lên hàng mi cong dài kia.
Cô nhíu mày, trên mặt là biểu cảm khó tả, khóe môi run run.
"Em làm sao biết được...nhưng em mong anh có thể thấy được."
Câu hỏi của cô nhẹ bâng, giọng nói như gió thoảng qua nhưng để lại trong lòng hắn một chút tư vị kì lạ.
Có chút đau lòng, có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164399/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.