"Trần Tuân, em rất nhớ anh..."
"..."
Trần Tuân ngẩng người, cơ thể cứng nhắc.
Giọng nói kia quá đỗi quen thuộc, thực sự là An Thảo sao?
Quân Yên thấy hắn không được ổn, bèn lén lút lắc lắc cánh tay hắn, cô nghiêng người ở bên tai hắn nói nhỏ.
"Anh ổn chứ?"
Hắn tất nhiên không ổn, gặp lại tình cũ hơn hết nữa người này còn để lại cho hắn không biết bao nhiêu là vết thương trong lòng cùng với bóng tối theo hắn tận hơn 5 năm liền thì làm sao có thể gọi là ổn được.
Vừa nghe giọng nói kia, trong lòng hắn liền dậy sóng, cơn sóng này vốn đã lặng từ 5 năm trước nay lại một lần nữa thức tỉnh.
Nhưng sợ Quân Yên lo lắng, Trần Tuân liền nắm bàn tay đang đặt ở bên tay mình như muốn nói hắn không sao.
Quân Yên thấy vậy cũng không thể thôi lo lắng được, nhìn biểu cảm của hắn cô cũng đoán ra được phần nào, trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu.
An Thảo từ từ tiến đến, khoé môi cong cong, quả thật không biết lúc cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ đã dùng loại thuốc nào mà bây giờ mặt lại dày đến như thế.
"Anh Tuân..."
An Thảo gọi hắn một lần nữa, nhưng ngoài lần đầu hắn có chút bất ngờ thì lần này hoàn toàn không có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên đó nắm chặt tay cô rồi nói rằng.
"Bà xã...em là nóc nhà, em muốn làm gì thì làm."
"..."
Cứ thế mà đẩy hết chuyện qua cho cô sao?
Không sợ cô chèn ép tình cũ của hắn à?
Quân Yên nhỏ giọng, lại ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164396/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.