"Hay em muốn về phòng ngủ rồi mới 'làm'?"
"Nếu em muốn 'làm' luôn ở phòng đọc sách...cũng được."
"..."
Cô không có ý đó, cũng không có đen tối biến thái như hắn đâu.
"Không cần..."
Cô đáp, cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Trần Tuân lại cong môi cười nhẹ, nghe giọng điệu như vậy cũng đủ biết cô đang đỏ mặt tai hồng xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên đối diện với hắn rồi.
Trên khuôn mặt tuấn tú không giấu được sự cưng chiều, hắn vuốt ve mái tóc dài của cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc lúc
này.
Tuy cuộc vui bị cắt ngang nhưng đối với hắn như vậy cũng đủ khiến cho hắn thỏa mãn vui vẻ rồi, tuy rằng vị 'huynh đệ' bên dưới của hắn vẫn còn ngốc đầu lên đòi ăn, nhưng hắn vẫn nhịn được.
Quân Yên có thể nói chuyện là việc đáng để vui mừng, sau đêm đó Trần Tuân có hỏi qua ý của cô có muốn nói ra cho mọi người biết không, tuy rằng Quân Yên có chút lo lắng nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Cô biết không có chuyện gì có thể giấu diếm lâu được, trước sau gì cũng biết nên cứ nói toẹt ra một lần cho thoải mái.
"Quân Yên có thể nói chuyện lại rồi sao?"
"Ôi...mẹ biết mà...đây là chuyện sớm hay muộn thôi."
"Chịu nói chuyện là tốt...không cần ghi ghi chép chép cho mỏi tay."
Trần phu nhân khi nghe tin cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, bà chỉ cười cười rồi gật đầu như đã biết từ lâu.
Nghe giọng điệu của bà Trần Tuân cùng Quân Yên nghệch mặt ra, có chút bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164393/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.