"Yêu? Cô mà yêu thằng con tôi hả? Yêu nó mà khiến nó bị mù, rồi bỏ rơi nó sao?"
"Đồ ăn cháo đá bát như cô có tư cách nói yêu nó sao?"
Trần phu nhân gằn giọng, đuôi mắt nhíu lại, trên người bà tỏa ra khí thế áp bức khiến An Thảo không chịu đựng được mà tăng thêm sợ hãi.
Quân Yên cũng núp sau cửa nghe lén với tiểu Hinh, nghe mẹ chồng mình nói vậy cô như ngộ ra thật hư chuyện Trần Tuân bị mù mắt.
Hóa ra vị An tiểu thư này không đơn giản là chia tay, bỏ Trần Tuân trong lúc khó khăn hoạn nạn mà căn bản cô ta còn là tác nhân gây nên sự việc kia.
Con đàn bà ti tiện này, sao cô ta có thể ác độc như vậy?
Mẹ nó, thật muốn lao ra đá cô ta xuống 18 tầng địa ngục.
An Thảo rụt người lại, khóc càng thê thảm hơn.
"Cháu...cháu không có...năm đó không liên quan đến cháu...bác gái...bác hãy tin cháu!"
Nức nở thành tiếng, nước mắt đầy mặt, trong thật đáng thương. An Thảo muốn nắm tay Trần phu nhân để cầu xin, chỉ tiếc là bà lại không cho cô ta có cơ hội đó.
Bà hừ lạnh, sắc mặt càng tệ hơn cả ban nãy.
Sự chán ghét, khinh thường cùng căm phẫn trong mắt bà càng lúc càng mãnh liệt.
"Im đi!"
"Đừng có vờ vịt với tôi, tôi có mắt có não để phân biệt được."
"An tiểu thư nên về đi, trước khi tôi kêu người thả chó ra đuổi đấy!"
"Ti tiện!"
Dứt lời bà phất tay bực mình bỏ vào nhà.
Quân Yên cùng tiểu Hinh lập tức đứng thẳng người, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164384/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.