"Tiểu Hinh, bảo A Cát thả chó!"
"Đám Pit Bull hả bác? Ối giời, bọn nó mà cắn thì bay màu luôn nhé!"
Tiểu Hinh cảm thán, trên môi nó là nụ cười càn rở, điệu bộ ngả ngớn như đang chờ xem kịch.
An Thảo cứng họng, mặt mày tái mét, giọng nói cũng ngắt quãng không thành một câu hoàn chỉnh, mạch lạc.
"Các...các người...đừng có quá đáng!"
"Hừ...kẻ ăn người ở mà...mà dám lên mặt sao?"
"Đám người Trần gia các người đúng là không có phép tắc, vô học!"
Ối giời!
Chửi cơ lại á?
Nói ai vô học thế con mắm kia?
Tiểu Hinh thật muốn soạn một bài sớ rồi chửi cho cô ta ngóc đầu lên không nổi, nó bây như muốn vồ tới xé xác An Thảo ra, chỉ tiếc là bị quản gia Lý ngăn lại.
Bà liếc mắt cảnh cáo tiểu Hinh bớt nóng, còn mình thì cong môi nở nụ cười hiền hậu.
Bà nhìn An Thảo đang mặt nhăn mày nhó ở đối diện, nhẹ giọng nói.
"An tiểu thư có điều không biết, quy cũ của Trần gia chúng tôi đã thay đổi từ 5 năm trước rồi, cái lúc mà tiểu thư bỏ đi ấy."
"Trần gia chúng tôi, chỉ nhận một chủ, phục vụ tận tâm tận tình, cũng biết phân rõ ai là bạn ai là thù mà đối xử tử tế."
"An tiểu thư cũng nên cảm thấy may mắn, đáng ra với người bạc tình bạc nghĩa như tiểu thư thì chỉ được dừng xe cách đây 1 km thôi."
"Tôi nghĩ trong lòng tiểu thư hiểu rõ, vì sao lại bị đối xử như thế."
"An tiểu thư rút kinh nghiệm, chúng tôi chỉ nói một lần. Lần sau có đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/164382/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.