🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sở dĩ Liar cẩn thận như vậy là vì cô đang lo ngại nếu như bứt dây động rừng thì bọn họ sẽ làm tổn hại đến Thị Minh. Do đó, trước khi mang Thị Minh ra khỏi căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương thì cô sẽ xử lý mọi chuyện thận trọng nhất có thể.

Sầm Uông có chút bất đắc dĩ thở dài, cho đến hiện tại rồi mà Liar vẫn không hề tin tưởng anh một cách tuyệt đối. Nhìn vào cách hành động riêng lẻ của cô là có thể đoán được. Bởi cô không hề có ý định muốn anh làm bất cứ việc gì giúp cô cả.

Mặc dù Liar biết rõ chỉ cần Sầm Uông động tay một cái là có thể mang Thị Minh ra bên ngoài. Nhưng cô lại không hề muốn anh ra tay mà luôn tự thân vận động, tính toán ngược xuôi trăm bề. Sau khi trở về căn cứ, Liar đi nhận thức ăn xong thì chui ngay vào phòng.

Bên trong, Sầm Uông đã sớm ngồi trên ghế từ lúc nào. Anh và Thị Minh đang đấu mắt với nhau, cả hai không ai nói một lời. Liar mím môi: "Anh có biết bí mật của căn cứ Hoa Hướng Dương này không?"

Sầm Uông thôi không đấu mắt với Thị Minh nữa. Trong lòng anh cũng rất vui mừng vì Liar đã đặt câu hỏi cho anh nhằm muốn anh giải đáp giúp cô. Nhưng khi ánh mắt của Sầm Uông quét tới hình ảnh Thị Minh đang ôm chầm lấy Liar và cọ cọ vào lòng cô thì sự ghen tuông của anh bắt đầu dâng lên.

"Anh không biết, làm gì có bí mật nào. Nơi đây an toàn như vậy, em cứ để con bé này ở lại đây đi cho nó phát triển. Rất tốt cho tương lai của nó, còn em thì cứ đi theo anh."

"Ờ." Sầm Uông nghe tiếng ỡm ờ hờ hững của Liar thì trong lòng cảm thấy tổn thương vô cùng. Thể nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài nói thẳng ra cho Liar biết.

Tuy nói mát thì Sầm Uông nói vậy. Thế nhưng nơi này bẩn thỉu như vậy, anh không muốn Liar của anh ở lại đây đâu: "Đừng mà, em đừng như vậy, để anh nói cho em nghe nhé. Nơi đây thật sự là vô cùng dơ bẩn, một lũ thú đội lớp người thôi đấy."

Nghe vậy, Liar đưa hai tay bịt đôi tai nhỏ của Thị Minh lại rồi ra dấu cho Sầm Uông hãy cứ tiếp tục nói tiếp. Sầm Uông nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bỏ qua hình ảnh Thị Minh đang tựa vào n.g.ự.c của Liar, đưa hai tay ôm chặt lấy eo cô ở trước mắt: "Ba tên thành lập nên căn cứ này vốn chẳng phải là loại tốt lành gì. Nói đi thiện nguyện, nhưng thực chất là cố tình đến để quấy rối Sư cô trong chùa Long Bửu."

"Sao cơ?" Liar có chút không tin tưởng được, hai mắt cô trợn to nhìn Sầm Uông. Tuy Sầm Uông cảm thấy dáng vẻ của Liar vô cùng đáng yêu nhưng cũng không dám trêu chọc. Anh sợ chọc cô nổi điên lên thì lại không biết cách dỗ, khi ấy người ăn quả đắng không ai khác hơn chính là anh đây.

"Em không nghe nhầm đâu. Ba tên đó đều ở nước ngoài về, nhưng nền giáo dục văn minh của nước bạn thì chẳng biết là tiếp thu được bao nhiêu. Còn điều nhơ nhớp, biến thái thì được học rất chi là điêu luyện. Ba tên đó tới chùa để đặt máy quay lén trong nhà vệ sinh của các Sư cô, sau đó tối đến sẽ mở lên xem rồi tự xử."

"Đương nhiên là tụi nó không dám làm việc bẩn thỉu này ở chùa lớn vì nhiều người, đông đúc dễ bị phát hiện. Do đó, tụi nó mới chọn ngôi chùa Long Bửu nho nhỏ ở tít trên núi này. Nào ngờ tận thế đến, tụi nó may mắn thức tỉnh được dị năng rồi dựa vào ngành học của bản thân mà tự thành lập căn cứ tại đây."

"Tiếng thơm thì truyền đi xa lắm. Nào là một nhóm người trẻ vừa có tài vừa anh tuấn tự thành lập căn cứ. Rồi nào là căn cứ an toàn Hoa Hướng Dương an toàn vô cùng các kiểu. Nhưng sự thật thì ba tên ranh con đó đã sớm nhốt các Sư cô trong chùa vào trong một căn phòng bí mật và đêm nào ba tên đó cũng lẻn vào trong đó để làm nhục các Sư cô."

Liar tức giận đến run người. Quả thật là cầm thú cũng không bằng. Các Sư cô là người đã phát thiện tâm, buông bỏ hồng trần để bước vào con đường tu tập Phật pháp. Thế nhưng bọn súc sinh ấy lại dám làm ra hành động hoang đường như vậy. Ngay cả trời đất cũng không thể dung thứ được.



Liar ngước ánh mắt tràn ngập phẫn nộ qua nhìn Sầm Uông. Thấy vậy, Sầm Uông hiểu Liar đang trách cứ anh: "Anh không có, em hiểu lầm anh rồi. Thực ra thì anh cũng cảm thấy nơi này kỳ quái nên mới tìm hiểu được sự thật cách đây ít phút mà thôi. Nếu biết sớm thì anh cũng sẽ quật c.h.ế.t bọn súc sinh ấy rồi."

Liar gật đầu, lần đầu tiên dùng giọng điệu đồng tình đối với lời nói của Sầm Uông: "Trước hết chúng ta nên cứu các Sư cô ấy ra trước. Còn bọn súc sinh ấy để xử lý sau cũng không muộn. Bây giờ anh đưa bé Minh đến một nơi an toàn, rồi sau đó chúng ta sẽ giải cứu các Sư cô và đưa các Sư cô đến nơi đó luôn."

Sầm Uông gật gù, nhanh chóng làm theo lời Liar đã phân phó. Khi hai người chuẩn bị đi đến nơi các Sư cô bị giam giữ thì Liar ý nhị nhìn Sầm Uông một cái: "Lát nữa vào bên trong, tôi vào. Anh xoay người về phía cửa canh gác đi. Đồ lam tôi kêu anh chuẩn bị phòng hờ anh có chuẩn bị giúp tôi chưa?"

"Anh chuẩn bị hết cả rồi, em cứ yên tâm. Lời em vừa dặn anh cũng nhớ rồi. Hiện tại thì bọn nó đang bị zombie ở dưới núi quấy đến nỗi muốn c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống nên sẽ không có thời gian để ý đến chúng ta đâu, em cứ yên tâm."

Khi Liar được Sầm Uông đưa tới trước căn phòng bí mật đang giam giữ các Sư cô, Liar đã rơi nước mắt khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Ban đầu, cô cũng chỉ là kêu Sầm Uông chuẩn bị đồ lam để phòng hờ nhưng không ngờ đồ lam thật sự cần dùng đến.

Các Sư cô không hề được quấn lấy một mảnh vải nào quanh thân. Trong ánh mắt của các Sư cô ấy ánh lên vẻ tuyệt vọng như có như không. Nhưng sâu bên trong những đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ mùa thu đó, Liar thấy được một tia niềm tin vô cùng mạnh mẽ.

Có lẽ rằng, đó là niềm tin vào Đức Phật. Nay, các Sư cô lâm vào cảnh khuất nhục này, trong tâm trí có chăng chỉ còn Đức Phật là niềm tin vững chắc và mạnh mẽ nhất để các Sư cô có thể bấu víu vào. Bởi vì nơi đây, giống như Địa ngục trần gian vậy.

Liar chắp tay lạy, cúi đầu thật sâu trước các Sư cô: "Thưa các Sư cô, hy vọng là con đến chưa quá trễ."

Thần sắc của các Sư cô hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vẫn rất từ tốn gật đầu đáp lại Liar. Bởi vì các Sư cô đang bị trói nên không thể nào chắp tay được, trong miệng cũng có giẻ lau nên chỉ có thể im lặng như thế. Liar phá hết dây trói rồi sau đó đưa đồ lam cho các Sư cô mặt vào, cuối cùng thì Liar gọi Sầm Uông vào đưa các Sư cô đến nơi an toàn.

Nơi an toàn mà Sầm Uông tìm được đó là một căn nhà kho nhỏ ở vùng ngoại ô. Thị Minh đã ngủ từ sớm, hiện tại nghe tiếng bước chân thì tỉnh lại ngay. Liar xoa đầu Thị Minh: "Bé Minh chắp tay lạy, cúi đầu chào các Sư cô đi."

Liar mời các Sư cô ngồi nghỉ, còn cô thì đi qua quét dọn đỡ một góc không có quá nhiều bụi bẩn rồi dùng nệm cao su mà Sầm Uông tìm được trải xuống hẳn hoi, sạch sẽ: "Các Sư cô cứ nghỉ ngơi tạm ở đây đi ạ. Hiện giờ đã an toàn rồi, các Sư cô đừng lo lắng nữa."

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.