Sầm Uông ôm chặt Vân Điệp, đưa cô dịch chuyển vào bên trong hang động. Đến nơi, Vân Điệp chớp chớp mắt khi nhìn thấy một mảnh tối đen. Sầm Uông ngỡ ngàng: "Sao lại thế…"
Sầm Uông chưa nói hết câu thì giọng nói của anh liền im bặt. Ngay cả cánh tay Sầm Uông đang ôm chặt Vân Điệp cũng biến mất không thấy đâu cả. Vân Điệp nâng cao cảnh giác, cô cố gắng quan sát xung quanh. Bỗng lúc này Vân Điệp thấy trước mắt của cô có một tinh linh nhỏ xuất hiện.
"Cuối cùng cũng gặp lại được cô rồi. Vì lần này có bug quá nhiều nên em hơi lo lắng. Chị không sao chứ?"
Vân Điệp nhíu chặt mày, một dáng vẻ không hiểu người ở phía đối diện mình đang luyên thuyên điều gì. Tinh linh dùng cánh tay bé xíu vỗ mạnh lên cái trán của mình: "Chết, em quên mất bug này cũng khiến chị tạm thời mất trí nhớ luôn. Để em."
Tinh linh vừa dứt lời thì Vân Điệp liền cảm thấy đầu cô đau như búa bổ, không thể cảm nhận thêm bất cứ thứ gì được nữa. Một lúc lâu sau, khi cả người Vân Điệp như sắp ngất đi thì cô liền nghe tinh linh cất giọng: "Xong rồi Tiar, chị thử xem sao. Cứ nhắm mắt lại và cảm nhận thì chị sẽ biết bản thân mình nên làm như thế nào thôi. Đừng lo."
Vân Điệp không nhịn được kêu thành tiếng khi cô thấy thân xác của bản thân đang nằm bất động dưới mặt đất. Vân Điệp mím môi, thực lực này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Ngay cả Sầm Uông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-ngay-tan-the/3706929/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.