Chương trước
Chương sau
Sau vài phút nghỉ ngơi và ổn định lại tinh thần thì đoàn người tiếp tục lên đường ngay. Ban nãy, trước khi đáp máy bay xuống nơi này thì Vân Điệp cũng đã kêu phi công đảo một vòng quanh ngọn núi Tấy Binh này để quan sát địa hình.

Do đó, Vân Điệp hiểu rõ hành trình này không hề dễ dàng, địch trong tối còn ta ngoài sáng. Hơn nữa cũng không thể gấp gáp rồi xôi hỏng bỏng không được. Hai đoàn người sát cánh bên nhau, nối đuôi nhau di chuyển không ngừng nghỉ. Còn phía sau, Lục An cũng nhanh chóng giục Viễn Bần mau mau ngoi lên khỏi bùn rồi đuổi theo hai đoàn người phía trước.

Chỉ là xui xẻo thay, Viễn Bần lại dẫm phải bãi lầy bên cạnh. Đó là bùn lún chứ không phải bùn bình thường, thế nên Lục An và hai người lính đành phải è ạch kéo Viễn Bần lên trong sự không mong muốn của bản thân. Lục An nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hừng hực như muốn nổi lửa.

Vì vướng Viễn Bần nên sau khi cứu được hắn ta lên, hai đoàn người phía trước đã đi khuất bóng từ khi nào. Lục An nhìn về phương hướng của Vân Điệp đã sớm không thấy bóng dáng rồi lại nhìn sang Viễn Bần đang muốn la ầm lên vì bị bùn đất dính đầy đầu, trong nội tâm của cô ta vô cùng điên tiết.

Tại sao cùng là đàn ông nhưng đàn ông bên cạnh Vân Điệp lại mạnh mẽ, xuất sắc như vậy còn đàn ông bên cạnh cô ta thì không phải hạng vô danh tiểu tốt cũng là hạng biến thái, đê hèn? Lục An ganh tị, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đành dựa theo cốt truyện mà tác giả đã miêu tả để lần theo dấu vết của Vân Điệp.

Bấy giờ, hai đoàn người của Vân Điệp đã sớm tiến vào một mảng rừng khác rậm rạp hơn rất nhiều. Hơn nữa, tại đây cũng có rất nhiều loại động vật bị nhiễm virus, không thể nào buông lỏng đề phòng được.

Thật không may là trong lúc di chuyển thì một người trong đoàn của Viễn Toàn đã bị thương. Thấy vậy, Vân Điệp đưa ra đề xuất việc tạm thời nghỉ ngơi rồi hãy tiếp tục di chuyển. Vì ai nấy đều đã thấm mệt lại đang ở nơi hung hiểm nên đề xuất Vân Điệp đều được mọi người tán thành.

Hai đoàn người di chuyển đến nơi thoáng hơn, ít cây cối một chút để giảm bớt nguy cơ hung hiểm rồi bắt đầu dựng thành vài lều trại sau đó nghỉ ngơi tại chỗ, thay phiên nhau canh gác. Dự định mỗi người đều sẽ ngủ được khoảng ba đến bốn tiếng đồng hồ. Hiện tại, ba người đứng đầu là Vân Điệp, Viễn Toàn và Túy Ngân đều đảm đương nhiệm vụ canh gác giờ đầu.

Ba người ngồi quây quần lại một chỗ, ở giữa có một đống lửa không to không nhỏ đang cháy bập bùng, sưởi ấm mọi người hơn rất nhiều. Vân Điệp cũng vừa thay thuốc cho thành viên bị thương trong đoàn của Viễn Toàn xong xuôi.

Bởi Vân Điệp đã từng lên tiếng đảm bảo an toàn cho mọi người trong chuyến đi này nên cô phải cố gắng lo chu toàn hết mọi việc. Viễn Toàn thấy vậy thì không khỏi cảm kích: "Thành thật cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô thì có lẽ Tự An đã khó lòng sống sót."



Ban nãy, trong lúc di chuyển Tự An chỉ lơ là vài giây thôi mà đã bị một con thỏ zombie cắn một phát lên tay. Ngay lúc ấy, mọi người đều sợ hoặc kinh ngạc đến điếng người, căn bản là không ai biết phải làm gì.

Bỗng Vân Điệp nhanh chóng chồm tới, không biết cô lấy đâu ra một con d.a.o găm vô cùng sắc bén. Vân Điệp không hề do dự, cô ra tay xẻo đi phần thịt mà zombie thỏ vừa mới cắn trúng Tự An rồi sau đó lấy rượu gạo tưới lên vết thương.

Khi ấy mọi người đều gần như c.h.ế.t trân, chỉ có Túy Ngân và Viễn Toàn là hai người hoàn hồn lại nhanh nhất, mở miệng hỏi Vân Điệp có cần giúp đỡ gì hay không. Vân Điệp lắc đầu: "Quá lời rồi, đây là chuyện nên làm. Tôi cũng đã hứa với Đại tướng Viễn Liên nên anh không cần phải khách khí như vậy."

Túy Ngân đưa tay đẩy gọng kính. Ban nãy sự việc xảy ra cấp bách nên cậu ta quả thật là không có thời gian để hỏi chuyện Vân Điệp: "Cô Vân Điệp này, ban nãy cô làm như vậy là có thể ngăn cản được việc Tự An biến thành zombie ư?"

Vân Điệp gật đầu: "Đúng là như vậy. Khi một người bị zombie, trong vòng ba mươi giây đầu thì virus vẫn còn phải tích hợp lại rồi mới xâm nhập vào thân thể của người đã bị cắn được. Bởi dù sao thì những kháng thể của con người chúng ta vẫn luôn hoạt động rất tốt."

"Cho nên nếu trong vòng ba mươi giây tiên quyết ấy mà kịp ra tay hành động thì sẽ ngăn cản được việc xâm nhập của virus. Xẻo đi nơi bị zombie cắn rồi sau đó dùng rượu gạo nguyên chất để rửa, làm tê liệt phần thịt nơi đó cũng như những virus rải rác còn sót lại. Cuối cùng là xử lý kỹ vết thương lần nữa, dùng đồ gấp chuyên dụng gấp những virus bị co thành khối ra thì có thể ổn thỏa rồi."

"Tuy nhiên thì quá trình ấy rất là thống khổ, nhưng nếu lựa chọn giữa việc đau đớn và biến thành zombie thì tôi tin đa số mọi người đều sẽ chọn vế đầu tiên. Tự An lại là một quân nhân, nên tôi hiểu rõ cậu ấy sẽ lựa chọn vế nào."

Tùy Ngân và Viễn Toàn đồng loạt bật ngón tay cái lên với Vân Điệp. Cô gái này cũng không khỏi quá trâu bò rồi, dường như bất cứ chuyện gì trên thế gian đều khó lòng mà làm cho Vân Điệp bí bách. Giống như việc gì Vân Điệp đều sẽ có cách giải quyết, không hề bó tay trước nghịch cảnh.

Viễn Toàn gãi đầu: "Cái đó, ban nãy tôi thấy có một người thanh niên lạ mặt xuất hiện, đó là bạn của cô sao?"

Vân Điệp vừa húp mì vừa trả lời: "Xin lỗi, ban nãy vì lo xử lý vết thương cho Tự An nên tôi quên giới thiệu với hai người. Cậu ấy là Diệu Tôn, người ở căn cứ an toàn Nguyên Nhiên. Lần này tôi dẫn cậu ấy theo để hỗ trợ."

Viễn Toàn và Túy Ngân đồng loạt xua tay tỏ ý không sao. Ban nãy mọi chuyện đều do Vân Điệp một tay lo liệu và sắp xếp, hai người bọn họ hoàn toàn không theo được nhịp để giúp đỡ cô. Do đó, không thể nào mà buông lời trách móc Vân Điệp được.



Viễn Toàn tuy là cũng vào hung ra hiểm rất nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là g.i.ế.c zombie mà thôi. Kinh nghiệm đi vào rừng sâu, lên núi, xuống biển thế này dù có cũng chưa từng thực hiện ở thời tận thế. Đương nhiên là hung hiểm gấp mấy lần khi đi tập huấn hay lúc làm nhiệm vụ ở thời điểm bình thường.

Còn về Túy Ngân, tuy được mệnh danh kẻ thông minh nhất thế giới nhưng cũng chỉ ngồi trong phòng lạnh suy nghĩ, tính toán, thiết kế mọi chuyện để cấp dưới làm mà thôi. Kinh nghiệm băng rừng, lội suối, vượt núi, xử lý zombie căn bản là không có bao nhiêu. Nên hai người chung quy vẫn là thua kém Vân Điệp rất nhiều ở khoảng thực chiến.

Chỉ là, có một việc mà cả hai người đều thắc mắc ở đây đó là hành tung của Diệu Tôn cũng quá quỷ dị rồi. Túy Ngân đưa tay đẩy gọng kính, bày ra dáng vẻ ham học hỏi: "Thế nhưng tôi cũng có một thắc mắc là Diệu Tôn đó xuất hiện thế nào nhỉ? Lúc cậu ta xuất hiện tôi cũng không nghe tiếng bước chân, hơn nữa khắp người lại sạch sẽ vô cùng. Chẳng lẽ Diệu Tôn đó biết thuật phi thiên độn thổ ư?"

Vân Điệp lấy giấy lau miệng, nhàn nhã húp hết miếng nước cuối cùng trong ly mì ăn liền rồi chép miệng: "Phi thiên thì đúng là không thể, nhưng độn thổ thì có đó."

Túy Ngân và Viễn Toàn lại đồng loạt há hốc miệng: "Sao cơ?"

Vân Điệp cười tà: "Tôi nói là cậu ấy có thuật độn thổ. Diệu Tôn là người song dị năng, hơn nữa song dị năng mà cậu ấy sở hữu cũng vô cùng đặc biệt và khan hiếm. Đó là dị năng hệ lẩn trốn và dị năng hệ linh cảm."

 

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.