Vân Điệp an bài cho người mang theo một bộ âm thanh mini có thể phát ra sóng siêu âm. Nếu đi thám thính thế này thì Vân Điệp không nghĩ bọ họ sẽ không đụng độ với kẻ có sức mạnh tinh thần không hề thấp kia. Mà khi ấy, cô ở trên trực thăng cũng không thể chiến đấu với kẻ đó rõ ràng được. Nhất định sẽ ăn phần bất lợi.
Do đó, Vân Điệp kêu người chuẩn bị sóng siêu âm để có thể ngăn cản kẻ đó tấn công, còn cô thì chỉ cần bịt tai lại là được. Nói đến việc này thì cũng là nhờ vào đời trước, ở căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào có nghiên cứu về sức mạnh tinh thần của người dị năng.
Cuối cùng những tên tiến sĩ biến thái ấy lại mò mẫm ra được một tần số sóng siêu âm có thể làm cho người dị năng có sức mạnh tinh thần khó chịu hay thậm chí là đau đớn, quan trọng hơn là người dị năng không có năng lực tự miễn dịch với loại sóng siêu âm đó.
Chính xác là cái loại cảm giác không thể chịu đựng được mà muốn phát điên lên. Cách duy nhất chỉ có thể làm là chạy càng xa càng tốt để khỏi phải nghe thấy nó nữa. Tần số sóng siêu âm đó đối với người bình thường không hề có chút ảnh hưởng gì cả, chỉ có tác dụng với người sở hữu sức mạnh tinh thần. Sức mạnh tinh thần càng thâm sâu thì sự khó chịu và đau đớn lại càng cao.
Trực thăng bay theo hướng dẫn của Vân Điệp, đoàn người mon men bay theo hướng Tây Bắc. Bay một lúc lâu, khi trực thăng đang bay qua một con sông thì Vân Điệp liền thấy có việc kỳ lạ. Vân Điệp kêu trực thăng cố gắng ổn định vị trí để cô có thể quan sát rõ hơn.
Đi cùng Vân Điệp lúc này chính là Viễn Toàn. Thấy Viễn Toàn không nắm được tình hình, Vân Điệp liền chỉ cho anh xem: "Anh nhìn đi, bên dưới con suối nước nóng đó anh thấy gì không?"
Nghe Vân Điệp chỉ dẫn rõ ràng, Viễn Toàn liền cố gắng căng mắt ra quan sát. Viễn Toàn biết rõ việc dị năng càng cao thì các giác quan trên cơ thể càng trở nên nhạy bén hơn, giống như bản thân được cường hóa vậy. Nhưng nếu để nhìn từ trên không xuống dưới mặt đất thế này thì quả thật là điều đó còn hơi khó khăn với cấp bậc dị năng hiện tại của Viễn Toàn.
Nheo mắt ngắm nghía một hồi, Viễn Toàn mới há to miệng, một dáng vẻ khó có thể tin được: "Cái đó… cái đó không phải là zombie ư? Rất nhiều zombie cấp ba, nhưng bọn chúng đang…"
Vân Điệp gật đầu, không hề ngại ngùng nói thẳng vào chủ đề: "Không sai, bọn nó đang giao phối để tạo ra zombie cấp bốn. Nhưng anh nhìn đi, chúng lại có thể biết tụ tập lại đông đúc như thế để tạo ra zombie cấp bốn. Bọn chúng đang làm việc một cách có kế hoạch và có tổ chức."
Nghe vậy, tinh thần Viễn Toàn liền căng như dây đàn. Anh cũng biết zombie cấp bốn là thế nào, nếu bọn zombie cấp bốn ấy mà được sinh sôi nảy nở nhiều như vậy thì ngày tàn của loài người chắc chắn cũng không còn xa lắm.
Vân Điệp nhai một miếng mứt dẻo: "Bên căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào cũng bị giống như bên chúng ta chứ?"
Viễn Toàn gật đầu: "Đúng vậy, căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào cũng như vậy. Do đó mọi người ở cả hai căn cứ lớn đều không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, không đời nào phát hiện ra được tình trạng này đang diễn ra."
Vân Điệp gật đầu, không biết cô lấy thuốc nổ ra từ đâu nhưng trên tay Vân Điệp bỗng cầm đầy thuốc nổ: "Đúng vậy, là một âm mưu sâu xa. Nguy hiểm thật đấy."
"Không, không đâu Vân Điệp. Hiện tại tôi mới thấy cô còn nguy hiểm hơn cả zombie đó. Sao cô lại châm thuốc nổ làm gì vậy?"
Vân Điệp lắc đầu, châm ngòi xong hết thảy rồi cô lấy một cái túi dồn hết thuốc nổ vào bên trong, tiếp theo là nhét vài cục đá vào bên trong để tăng thêm cân nặng cho dễ ném. Sau đó Vân Điệp ném thẳng túi chứa đầy thuốc nổ xuống suối nước nóng.
Không lâu sau thì bên dưới truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa. Tuy Vân Điệp đã sớm cho trực thăng bay cao lên xa và chỗ đó một chút thì vẫn bị ảnh hưởng. Trực thăng thoáng lay động, không quá mạnh nhưng tuyệt đối là không hề nhẹ nhàng.
Vân Điệp gật đầu: "Kiếm chỗ hạ cánh được rồi. Tôi muốn xuống dưới kiểm tra hiện trường xem có dấu vết gì được để lại hay không."
Căn cứ an toàn Quân Đội.
Vân Điệp có chút đói bụng, ban nãy sau khi xuống hiện trường kiểm tra xong thì khi trở về Viễn Toàn có hỏi cô một ít vấn đề về việc tăng cấp dị năng. Quả nhiên là người tiếp nhận căn cứ an toàn Quân Đội trong tương lai, những điều Viễn Toàn đưa ra đều là trọng điểm.
Hơn nữa, trong cuộc nói chuyện ban nãy cô cũng đã biết thêm không ít kiến thức mới. Hai người trao đổi qua lại đều cảm thấy rất vừa ý hài lòng. Bây giờ hứng thú qua đi, cơn đói của Vân Điệp liền trỗi dậy. Bởi khi sáng, cô vừa dậy thì liền đi cùng với Viễn Toàn cho đến giờ cũng đã gần xế chiều rồi mà mới chỉ có vài họng mứt dẻo bỏ bụng.
Hiện tại, Vân Điệp và Viễn Toàn vừa trở về căn cứ an toàn thì Vân Điệp mới thấy đói bụng. Đến phòng nghị sự, Vân Điệp chào hỏi Đại Từ Viễn Liên và mọi người rồi cất lời: "Xin phép mọi người nhưng tôi có thể vừa ăn vừa thảo luận chứ? Bởi sáng giờ tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng cả."
Nghe Vân Điệp nói vậy, Viễn Toàn và Đại tướng Viễn Liên đều thấy ngại ngùng. Nhờ cậy người ta mà lại kéo con nhà người ta đi Đông đi Tây sáng giờ dù chưa có gì bỏ bụng. Quả thật là vô ý vô tứ mà.
Đại tướng Viễn Liên cười khan: "Không sao không sao, cô Vân Điệp cứ tự nhiên. Là do tôi sơ xuất, chỉ chăm chăm lo về sự việc kỳ lạ của zombie mà quên mất. Thật là có lỗi quá. Chẳng hay là cô Vân Điệp muốn ăn gì để tôi cho nhà bếp nấu?"
Không đầy năm phút sau, một tô mì đã xuất hiện trước mặt Vân Điệp. Thấy Vân Điệp đang ăn nên Viễn Toàn liền mở miệng báo cáo với Đại tướng Viễn Liên về những việc mà ban nãy anh và Vân Điệp đã thấy và thám thính được.
Nghe Viễn Toàn báo cáo, chân mày của Đại tướng Viễn Liên không nhịn được cau lại: "Là nước A ư?"
Viễn Toàn gật đầu: "Đúng là vậy ạ. Sau khi vụ nổ diễn ra thì con và Vân Điệp đã xuống bên dưới tìm kiếm. Cũng do sự kỹ càng của Vân Điệp mà mới có thể tìm thấy được bức thư đó, nếu không thì chúng ta sẽ không hề dễ dàng biết về những gì điều này."
Ngoài Đại tướng Viễn Liên và Viễn Toàn thì trong phòng hiện đang có vài người giữ chức vị cao trong quân đội và khá tài giỏi nữa. Khi nghe Viễn Toàn nói vậy thì bọn họ không khỏi nhìn sang cô gái mặc bộ váy gợi cảm, đang ngồi húp nước mì cách mình không xa. Bấy giờ, Vân Điệp cũng đã ăn xong: "Cảm ơn mọi người nói chung đã không để ý và cảm ơn Đại tướng Viễn Liên về tô mì, rất ngon ạ."
Không để Đại tướng Viễn Liên và mọi người chờ đợi thêm, Vân Điệp cũng cất lời bắt đầu phân tích: "Như tôi đã nói khi trước, nước A chính là nguồn cơn của loại virus này. Mọi việc đều là từ nước A mà ra cả. Còn Lê Tấn Hào chẳng qua chỉ là một tên tay sai của nước A mà thôi, không hơn không kém."
"Dựa theo chứng cứ tôi tìm được thì bức thư đó viết rằng bọn họ đang hợp tác với một con zombie cấp bốn, và con zombie cấp bốn ấy có thể được gọi là một tác phẩm hoàn hảo nhất, là zombie đứng đầu trong các zombie."
Viễn Toàn gật đầu, bức thư đó bị dính ở bên trong một góc khuất ẩm ướt. Nên dù không bị khói lửa thiêu rụi thì cũng bị ướt nhem, muốn đem về cũng là cả một vấn đề. Trên hết bên trong bức thư còn viết chữ viết của nước A, chứ không phải chữ nước D của bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]