Chương trước
Chương sau
Không biết Vân Điệp lấy đâu ra một cái cây vừa dài vừa cứng, cô đi vòng quanh đào đào bới bới một lúc lâu. Thật ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, Vân Điệp chỉ là muốn xem có con zombie nào còn sống sót hay không mà thôi.

Nếu có thì phải g.i.ế.c nó ngay lập tức, bởi nó có thể sống sót trong đám cháy to như vậy thì nhất định đã tiến hóa ít nhất là đến cấp ba cao trở lên rồi. Sót lại sẽ rất nguy hiểm.

Vân Điệp tìm kiếm hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra điều gì bất thường. Cô xua tay, nhai một miếng mứt dẻo nói với Viễn Toàn: “Đi thôi, mọi việc đã được giải quyết xong.”

Những quân nhân đứng cách đó không xa há hốc miệng khi thấy Viễn Toàn gật đầu. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Viễn Toàn nghe theo một cô gái đấy, điều quan trọng hơn là cô gái đó ra dáng một người chỉ huy thực thụ khiến bọn họ cảm thấy Vân Điệp mới là cấp trên của Viễn Toàn.

Vân Điệp vừa xoay người rời đi được vài bước thì cô liền khựng lại, Vân Điệp nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày. Cô quay phắt về phía sau, tốc độ Vân Điệp không quá nhanh nhưng đủ để đôi mắt tinh tường của cô thấy rõ một bóng đen lướt qua như một cơn gió rồi lẻn đi mất.

Viễn Toàn còn chưa kịp định hình được là chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Vân Điệp chạy đi mất, trước khi chạy đi Vân Điệp còn để lại lời nhờ vả: “Cách đây hai mét và đi về hướng tây, nhờ anh trông chừng mọi người giúp tôi.”

Lo lắng của Vân Điệp không hề dư thừa, mặc dù cô đã kiểm tra rất kỹ nhưng vẫn có một con ch.ó zombie giả c.h.ế.t để lừa cô. Nhưng nó lại không đủ kiên nhẫn, hoặc giả không đủ trí thông minh để chờ cô đi khuất. Hay nó xem thường khả năng của cô nhỉ?

Nếu nó biết nói, chắc Vân Điệp sẽ hỏi nó vấn đề này. Đuổi theo chó zombie không quá lâu thì Vân Điệp bị tụt lại phía sau, bởi tốc độ của động vật vốn đã nhanh hơn con người. Nay Vân Điệp có dị năng mà chó zombie này cũng đã tiến hóa nên kết quả vẫn là nó nhanh hơn cô không ít.

Vân Điệp nhảy vào một chiếc xe bị bỏ hoang ở bên đường, cô dùng một tia lôi điện yếu ớt để kích hoạt máy xe. Đánh tay lái qua, Vân Điệp rồ ga chạy theo hướng con ch.ó zombie đang lẩn trốn, cô sẽ không để cho nó thoát được dễ dàng như vậy. Muốn qua mặt cô ư? Còn non lắm.

Gần một tiếng đồng hồ sau.

Vân Điệp đạp phanh gấp khiến bánh xe trượt một đường khá dài thì mới dừng lại được do cô đang chạy dưới tốc độ cao. Hai tay Vân Điệp ghìm chặt vô lăng để giữ mặt không bị va đập về phía trước do trớn quá mạnh. Còn hai chân của cô cố trụ vững để ổn định lại thân thể.

Vân Điệp lẳng lặng ngồi trong xe, cô hướng tầm mắt về phía trước. Con chó zombie đã chạy vụt một cái vào màn sương mù dày đặc phía trước, do mãi đuổi theo nó khiến Vân Điệp cũng quên mất bản thân đã mất khá nhiều thời gian với con ch.ó zombie này.

Vân Điệp không ngờ chó zombie lại chạy vào đây. Màn sương mù dày đặc phía trước chính là cánh cổng đi vào đầm lầy Miền Cát. Đầm lầy Miền Cát này cũng không phải là một nơi bình thường.

Đời trước, khi căn cứ an toàn của Đại tướng Viễn Liên mở rộng thì đã gặp phải một nơi khó nhằn. Nơi ấy có vào không có ra, mà dù có ra được thì cũng bị mất hết tất cả dị năng, trở thành một người bình thường không hơn không kém.

Những lời đồn thổi thì có rất nhiều, nhưng chung quy cũng là nói về một điểm. Đầm lầy Miền Cát không phải là một nơi tầm thường, có điều bí ẩn và kỳ bí khó lòng mà dò được.



Dù mang tiếng đầm lầy, thế nhưng đầm lầy Miền Cát không lầy lội, bẩn thỉu mà trái lại, đầm lầy Miền Cát sở hữu cảnh sắc thiên nhiên rất đẹp. Một trong số những người ít ỏi có thể thoát ra được đã miêu tả chi tiết như vậy, rằng Miền Cát giống như một nơi tách khỏi thế giới bên ngoài thối nát, đầy rẫy zombie này.

Vân Điệp còn nghe nói, bên trong đầm lầy Miền Cát giống như Trái Đất lúc tận thế chưa ập đến. Đẹp đẽ và mát lành, có điều nguy hiểm thì không hề thua kém với thế giới ngập tràn zombie bên ngoài. Có khi còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần.

Trầm ngâm một lúc giữa vào và không vào, Vân Điệp quyết định quay đầu xe. Đợi cô sắp xếp xong cho cha Giang và những người trong đoàn của cô rồi Vân Điệp sẽ đến nơi này sau.

Nhưng chắc chắn Vân Điệp sẽ quay lại đây, bởi Vân Điệp vừa nảy ra một ý nghĩ khá táo bạo. Nếu nơi này khó vào như vậy mà cô có thể chinh phục được nó thì chẳng phải, đây chính là nơi xây dựng căn cứ an toàn tuyệt vời nhất sao?

Cho nên, đợi Vân Điệp thu xếp ổn thỏa mọi chuyện thì cô sẽ đến đây. Vì hiện tại, thực lực của cô không thể nào gọi là cao cường. Nếu nhỡ có chuyện không may gì xảy ra, Vân Điệp cũng chưa tìm được nơi trú ngụ thật sự ổn định cho cha Giang.

Mà Vân Điệp bỏ đi ngang thế này thì cũng thật là không có trách nhiệm với những người trong đoàn của cô. Trước khi rời đi, Vân Điệp híp mắt nhìn chằm chằm vào màn sương mù phía trước, cô sẽ trở lại đây sớm thôi. Vân Điệp có linh cảm rằng cô có duyên với nơi này.

Vân Điệp trầm ngâm lái xe trở về, cô đang suy nghĩ về kế hoạch đi vào đầm lầy Miền Cát. Vân Điệp nhai thêm vài miếng mứt dẻo, ánh mắt cô lơ đễnh lướt qua hàng cây xanh bên trái. Bấy giờ, Vân Điệp lại vô tình nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest đen đang khiêng một bao tải với bộ dạng lấm la lấm lét vô cùng.

Vân Điệp khẽ híp mắt, cô không hề do dự đánh tay lái, đuổi theo hai người đàn ông mặc vest đen ấy. Có lẽ do khá gấp gáp nên hai người đàn ông mặc vest đen cũng không hề để ý có người đang theo dõi mình, cứ thế đi về địa bàn.

Điểm đến là một nhà máy nhỏ dùng để sản xuất gỗ, bên ngoài trông vô cùng cũ kỹ. Vân Điệp nhanh chóng xuống xe, sát sao theo dấu hai người đàn ông tiến vào bên trong. Bước chân của Vân Điệp nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, hai người đàn ông căn bản là không hề nghe được bất cứ âm thanh gì cả,

Bấy giờ, Vân Điệp vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cái bao tải, thế nhưng cô vẫn không thấy được bất cứ động tĩnh nào từ chiếc bao tải ấy. Vân Điệp nghĩ thầm, có lẽ người trong đấy đã bị làm cho hôn mê rồi cũng nên. Nhìn bề ngoài như thế, Vân Điệp suy đoán đó chính là một đứa trẻ.

Hai người đàn ông đi thẳng vào bên trong nhà máy, tiến đến nhà kho. Vân Điệp lợi dụng lúc hai người đàn ông không để ý, cô nhanh chóng điều khiển dị năng hệ phong giữ cánh cửa lại trong giây lát rồi thoắt cái lẻn vào bên trong. Vì trong nhà kho khá trống trãi, Vân Điệp không hề có chỗ để ẩn nấp nên cô phải vươn tay đu người lên trần nhà để tiện theo dõi.

Hai người đàn ông đi đến nơi sâu nhất của nhà kho, sau đó một trong hai người đàn ông vươn tay vặn nửa phần trên của ngọn đèn được treo trên tường. Kẽo kẹt một tiếng, bỗng có cánh cửa từ bên trong bật mở, tạo ra một lối đi xuống. Vân Điệp thầm gật gù trong lòng, hóa ra là có tầng hầm cơ à.

Đợi khoảng vài phút sau, Vân Điệp mới thả người xuống đứng vững trên sàn. Cô di chuyển đến bên chum đèn được treo trên tường, Vân Điệp đưa tay vặn nửa phần trên của ngọn đèn khiến cho cánh cửa của tầng hầm mở ra thêm lần nữa.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.