Không biết Vân Điệp lấy đâu ra một cái cây vừa dài vừa cứng, cô đi vòng quanh đào đào bới bới một lúc lâu. Thật ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, Vân Điệp chỉ là muốn xem có con zombie nào còn sống sót hay không mà thôi.
Nếu có thì phải g.i.ế.c nó ngay lập tức, bởi nó có thể sống sót trong đám cháy to như vậy thì nhất định đã tiến hóa ít nhất là đến cấp ba cao trở lên rồi. Sót lại sẽ rất nguy hiểm.
Vân Điệp tìm kiếm hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra điều gì bất thường. Cô xua tay, nhai một miếng mứt dẻo nói với Viễn Toàn: “Đi thôi, mọi việc đã được giải quyết xong.”
Những quân nhân đứng cách đó không xa há hốc miệng khi thấy Viễn Toàn gật đầu. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Viễn Toàn nghe theo một cô gái đấy, điều quan trọng hơn là cô gái đó ra dáng một người chỉ huy thực thụ khiến bọn họ cảm thấy Vân Điệp mới là cấp trên của Viễn Toàn.
Vân Điệp vừa xoay người rời đi được vài bước thì cô liền khựng lại, Vân Điệp nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày. Cô quay phắt về phía sau, tốc độ Vân Điệp không quá nhanh nhưng đủ để đôi mắt tinh tường của cô thấy rõ một bóng đen lướt qua như một cơn gió rồi lẻn đi mất.
Viễn Toàn còn chưa kịp định hình được là chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Vân Điệp chạy đi mất, trước khi chạy đi Vân Điệp còn để lại lời nhờ vả: “Cách đây hai mét và đi về hướng tây, nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-ngay-tan-the/3703781/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.