Có hai khả năng, một là cấp bậc dị năng của Vân Điệp ngang bằng Viễn Toàn, hai là cao hơn anh. Nay thấy cách thức Vân Điệp tấn công người khác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi thế này khiến cho Viễn Toàn nghĩ đến khả năng thứ hai nhiều hơn.
Viễn Toàn quan sát Can Hạn thật kỹ. Cả người của Can Hạn không có bất kỳ vết thương nào khác ngoại trừ trên miệng bị lôi điện dập đến nỗi khét lẹt. Khuôn miệng của Can Hạn run rẩy, dù muốn nhưng lại chẳng thể nói nên lời, đau đớn khiến cho nước mắt của cậu ta không tự chủ được rơi xuống lách tách.
Vân Điệp nuốt xuống ngụm mứt dẻo vừa nhai xong, vẻ mặt điềm nhiên nhìn Can Hạn: “Vết thương có thể dưỡng lại được, nhưng sau này trước khi mở miệng thì nên uốn lưỡi bảy lần. Nếu không cẩn thận thì mất luôn cái miệng lúc nào chẳng hay đấy.”
Can Hạn nhìn thấy ánh mắt không nóng không lạnh của Vân Điệp lia tới mình thì liền ú ớ gật đầu liên tục, ánh mắt thản nhiên của Vân Điệp khiến cậu ta cảm thấy phát lạnh trong lòng. Giống y như bản thân đang bị một con rắn độc lăm le vậy.
Đi đêm lắm có ngày sẽ phải gặp ma. Can Hạn đi theo Bạo Gào ngang ngược, h.i.ế.p đáp người khác đã quen. Nay cuối cùng cũng trêu chọc nhầm ổ kiến lửa, suýt chút nữa thì cái mạng cỏn con này cũng khó lòng mà giữ lại được.
Bạo Gào được hai đồng chí quân nhân đứng phía sau Viễn Toàn khiêng ra bên ngoài. Can Hạn và Hồ Chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-ngay-tan-the/3703777/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.